CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 160

“ ‘Này, chúc một ngày tốt lành!’ tôi chào, và tiến ra chỗ gã ta. ‘Đường

này không dẫn đến đâu cả, ngươi có định đi đâu thì lối nhanh nhất vẫn là
trở về đường cái.’ Tôi không thích kiểu nhìn của gã; thế rồi khi con Ngoạm
chạy ra, nó ngửi gã ta một cái, thốt oẳng lên một tiếng như thể bị ai châm:
nó cụp đuôi, tru lên đau đớn rồi cum cúp chạy mất. Gã đen sì ngồi yên như
không.

“ ‘Ta từ đằng kia đến,’ gã nói, vừa chậm vừa rin rít, đoạn chỉ lại phía

đằng Tây, qua đồng ruộng của tôi chứ lại, cứ thử nghĩ mà xem. ‘Lão gặp
thằng Bao Gai không?’ gã hỏi bằng cái giọng lạ lùng, cúi xuống phía tôi.
Tôi không thể thấy mặt mũi gì ráo, vì mũ trùm của gã sụp xuống quá thấp;
rồi tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy suốt dọc sống lưng. Nhưng tôi
không hiểu tại sao gã lại phải cưỡi ngựa léo lên đất đai của tôi công nhiên
quá vậy.

“ ‘Ngươi cút!’ tôi mới quát. ‘Chẳng có Bao Gai nào ở đây sất. Ngươi

nhầm chỗ ở Quận này rồi. Khôn hồn thì quay đằng Tây mà về Hobbit Thôn
- nhưng lần này ngươi đi đường cái được rồi đấy.’

“ ‘Thằng Bao Gai đã đi,’ gã thì thào trả lời. ‘Nó đang đến. Nó chưa xa

lắm. Ta ước sao tìm thấy nó. Nếu nó đi qua lão sẽ bảo ta chứ? Ta sẽ quay lại
mang theo vàng.’

“ ‘Không, ngươi đừng hòng quay lại đây,’ tôi bảo. ‘Mau cuốn gói về chỗ

của ngươi thuộc về, nhanh bằng hai lúc đi. Cho ngươi một phút trước khi ta
xuỵt cả bầy chó nhà ta ra đấy.’

“Gã phát ra một tiếng gì như huýt gió. Đó có thể là cười, mà cũng có thể

không phải. Rồi gã thúc con ngựa to lớn của gã xồ thẳng vào tôi, tôi chỉ kịp
nhảy sang bên tránh lối. Tôi xuỵt bầy chó, nhưng gã đã lao đi, vọt qua cổng
lên đường đất về phía bờ đường đắp cao nhanh như chớp. Các cậu nghĩ
chuyện này là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.