CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: ĐOÀN HỘ NHẪN (QUYỂN 1) - Trang 637

một nơi cỏ mọc đầy. Thanh lương trà mọc khắp xung quanh nó, và ở giữa
có một phiến đá phẳng rộng. Bãi cỏ nhỏ ở trên cao nhìn về phía Đông và
giờ đây tràn đầy nắng sớm. Frodo dừng chân, nhìn ra phía Sông Cả xa xôi
dưới chân, nhìn về phía Tol Brandir cùng lũ chim lượn vòng trong bầu
không rộng lớn giữa cậu và hòn đảo chưa một vết chân. Giọng Rauros dội
hành tiếng gầm dũng mãnh xen lẫn những tiếng đập trầm vang.

Cậu ngồi xuống phiến đá, hai tay ôm lấy cằm, dõi mắt về phía Đông

nhưng chẳng nhìn thấy gì nhiều. Tất cả những gì xảy ra từ lúc Bilbo rời
Quận đều duyệt qua tâm trí cậu và cậu nhớ lại, suy tư từng lời nói của
Gandalf mà cậu còn nhớ được. Thời gian cứ thế trôi, mà cận vẫn chưa tiến
đến gần một lựa chọn nào.

Bất chợt cậu thức tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man: một cảm giác kỳ

lạ dâng lên trong cậu, dường như có gì đó ở phía sau, có cặp mắt thù địch
đang dõi theo cậu. Cậu bật dậy và quay lại; thế nhưng cậu ngạc nhiên chỉ
thấy có Boromir đang đứng đó, nở một nụ cười thật tử tế.

“Tôi thấy lo cho cậu, Frodo ạ,” gã nói trong lúc tiến đến gần. “Nếu

Aragorn nói đúng là lũ Orc đang ở gần đây, thì không ai trong chúng ta nên
lang thang một mình, nhất là cậu: có quá nhiều thứ đang phụ thuộc vào cậu.
Và cả trái tim tôi cũng đang nặng trĩu. Vì tôi đã tìm ra cậu, tôi có thể ngồi
đây nói chuyện một lát được không? Điều đó sẽ làm tôi thanh thản. Ở nơi
có quá nhiều ý kiến, cuộc tranh luận sẽ chẳng đi đến đâu; nhưng nếu chỉ có
hai cùng nhau có lẽ lại tìm ra điều sáng suốt.”

“Anh thật tốt,” Frodo trả lời. “Nhưng tôi chẳng nghĩ có ý kiến nào giúp

được tôi. Bởi tôi biết mình nên làm gì, nhưng lại sợ phải làm điều đó,
Boromir ạ: tôi sợ.”

Boromir đứng lặng. Rauros vẫn gầm lên không ngừng. Gió rì rào giữa

những cành cây. Frodo rùng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.