CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 106

dài hơn chân họ. Họ quá háo hức nên quên không
ngạc nhiên thấy những vết thương, những phỏng rộp
từ cuộc bắt cóc đã lành lại, và sinh lực cũng đã trở lại
một cách khác thường. Cuối cùng họ đến được mép
thềm đá gần như ở ngay bên dưới gốc cây cổ thụ; rồi
họ nhảy lên và quay lưng lại quả đồi, hít thở thật sâu
đoạn nhìn về phía Đông. Họ nhận thấy họ mới chỉ đi
được khoảng ba hay bốn dặm vào trong khu rừng:
những ngọn cây trải xuống triền dốc hướng ra vùng
bình nguyên. Ở đó, ngay gần mép rừng, họ thấy
những cuộn khói đen bốc lên, dập dìu trôi về phía họ.

“Gió đang đổi chiều,” Merry nói. “Nó lại thổi từ

phía Đông. Trên này lạnh quá.”

“Phải,” Pippin nói, “em sợ đây chỉ là một chút

nắng thoáng qua, rồi tất cả sẽ lại trở nên xám xịt.
Thật tiếc làm sao! Khu rừng già xơ xác này trông thật
khác trong ánh mặt trời. Em gần như đã cảm thấy
thích nơi này đấy.”

“Ngươi gần như thấy thích Khu Rừng sao! Tốt

đấy! Một sự tử tế thật hiếm có,” một giọng nói lạ lẫm
cất lên. “Hãy quay lại đây để ta nhìn thấy mặt các
ngươi. Còn ta lại gần như cảm thấy không ưa cả hai
ngươi, nhưng chúng ta không nên vội vàng như thế.
Quay lại đây.” Một bàn tay lớn khớp ngón nổi u đặt
lên vai mỗi người, và họ bị xoay ra đằng sau, nhẹ
nhàng nhưng không thể cưỡng lại; rồi hai cánh tay
khổng lồ nhấc bổng họ lên.

Họ nhận thấy mình đang nhìn vào một khuôn mặt

khác thường hết sức. Nó thuộc về một hình thù khổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.