CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 108

“Rõ ràng là rất kỳ lạ! Đừng vội vàng, đó là tôn chỉ
của ta. Nhưng giả sử ta đã nhìn thấy các ngươi, trước
khi nghe thấy giọng các ngươi - ta thích giọng ấy:
những âm thanh nhỏ nhẹ dễ chịu; chúng gợi lại điều
gì đó mà ta không nhớ ra được - giả sử ta nhìn thấy
các ngươi, trước khi nghe thấy giọng các ngươi, thì ta
đã giẫm bẹp các ngươi rồi, vì tưởng là lũ Orc tí hon,
và sau đó mới nhận ra là đã nhầm lẫn. Các ngươi thật
kỳ lạ, rõ ràng vậy. Rễ cành ơi, thật kỳ lạ!”

Pippin, dù vẫn còn kinh ngạc, không còn cảm

thấy sợ hãi nữa. Trước đôi mắt đó cậu cảm thấy một
sự hồi hộp đầy hiếu kỳ, chứ không phải là sợ hãi.
“Làm ơn cho hỏi,” cậu nói, “ông là ai? Và ông là gì
vậy?”

Một cái nhìn kỳ quặc ánh lên trong đôi mắt già cả,

gần như là cảnh giác; những giếng sâu đã bị đậy lại.
Hrum, thế này,” giọng nói trả lời; “ta là Ent, hay đó
là cách mọi người gọi ta. Phải rồi, từ đó là Ent. Ent
trưởng, là ta, ngươi có thể nói vậy, theo cách nói của
ngươi. Fangorn là tên của ta đối với một số kẻ, một
số kẻ khác lại gọi là Cây Râu. Cây Râu có vẻ được
đấy.”

Ent sao?” Merry hỏi lại. “Nghĩa là gì vậy? Thế

ông gọi mình là gì? Tên thật của ông là gì?”

“Hoo, nào!” Cây Râu trả lời. “Hoo! Nói ra là sẽ lộ

cả! Đừng vội vàng. Và ta mới là người đang hỏi. Các
ngươi đang ở đất của ta. Ta thắc mắc không biết các
ngươi
là giống gì? Ta không thể nhận ra các ngươi.
Có vẻ như các ngươi không có trong những danh
sách cổ mà ta học khi còn trẻ. Nhưng thời đó đã cách
đây lâu, lâu lắm rồi, và có lẽ người ta đã làm danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.