CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 111

Bia Rum, Meriadoc Hươu Bia Rum, cho dù mọi
người chỉ gọi cháu là Merry.”

“Còn cháu là một người họ Took, Peregrin Took,

nhưng bình thường cháu được gọi là Pippin, hoặc chỉ
là Pip.”

“Hm, nhưng ta thấy các ngươi đúng là giống

người vội vàng,” Cây Râu nói. “Ta rất lấy làm hân
hạnh có được lòng tin của các ngươi; nhưng các
ngươi chớ nên quá thoải mái ngay lập tức như vậy.
Ngoài kia có Ent này và Ent khác, các ngươi biết đấy;
hoặc ngoài kia có Ent và những thứ trông giống Ent
nhưng không phải, các ngươi có thể nói vậy. Ta sẽ
gọi các ngươi là Merry và Pippin, nếu các ngươi thấy
thoải mái - tên đẹp đấy. Bởi ta không định nói tên của
ta
, ít ra là chưa phải bây giờ.” Một cái nhìn kỳ quặc
nửa hiểu biết, nửa khôi hài ánh lên cùng tia lửa xanh
trong đôi mắt ông ta. “Thứ nhất là sẽ mất rất nhiều
thời gian: tên của ta vẫn luôn dài thêm, mà ta đã sống
được rất lâu, rất lâu rồi; vì vậy tên của ta cũng giống
như một câu chuyện. Những cái tên thật luôn kể cho
các ngươi câu chuyện về những gì mang tên ấy trong
ngôn ngữ của chúng ta, các ngươi có thể gọi đó là
Tiếng Ent cổ. Đó là một ngôn ngữ rất hay, nhưng
phải mất rất nhiều thì giờ mới nói được bất cứ điều gì
bằng tiếng ấy, bởi vì chúng ta không nói bất cứ điều
gì bằng tiếng ấy cả, trừ khi điều đó đáng phải mất
nhiều thì giờ để nói, và để nghe.

“Nhưng bây giờ,” và đôi mắt trở nên rất sáng và

“hiện diện”, dường như chúng nhỏ lại và gần như
quắc lên nữa, “có gì đang diễn ra vậy? Các ngươi
đang làm gì ở đó thế? Ta có thể nhìn thấy, nghe thấy
( ngửi thấy cảm thấy) đáng kể từ cái, từ cái, từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.