CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 115

rời xa dòng nước, hướng thẳng lên sườn dãy núi. Rất
nhiều cây cối dường như say ngủ, hay chẳng nhận ra
có ông ta cũng như khi những sinh vật khác đi ngang
qua; thế nhưng vẫn có một vài cây rung mình, và vài
cây khác vươn cành để khỏi xòa xuống đầu khi ông ta
đi tới. Từ đầu đến cuối ông ta vừa bước nói chuyện
một mình bằng một chuỗi âm thanh du dương tuôn
dài.

Hai chàng Hobbit im lặng trong ít lâu. Thật kỳ lạ

là họ lại cảm thấy an toàn và thoải mái, và họ có đáng
kể những điều phải suy nghĩ và thắc mắc. Cuối cùng
Pippin lại là người đánh liều lên tiếng.

“Xin làm ơn, ông Cây Râu,” cậu nói, “cháu có thể

hỏi ông điều này được không? Tại sao Celeborn lại
cảnh báo bọn cháu về khu rừng của ông? Ông ấy nói
bọn cháu không nên liều mạng dấn thân vào trong
này.”

“Hmm, ông ta nói vậy ư?” Cây Râu hầm hừ. “Và

có thể ta cũng nói đúng như vậy nếu các cháu đi
đường đó. Đừng nên liều mạng dấn thân vào khu
rừng Laurelindórenan! Người Tiên từng gọi nó như
vậy, nhưng giờ họ đã đặt tên khác ngắn hơn: họ gọi
nó là Lothlórien. Có lẽ họ đúng: nó đang tàn lụi, chứ
không mọc thêm nữa. Vùng đất Thung Lũng Vàng
Hát, nó đã từng là như vậy, từ ngày xửa ngày xưa.
Giờ nó là Hoa Mộng. Vậy đấy! Nhưng đó là một nơi
kỳ quặc, và không dành cho bất cứ ai đâm đầu vào
đâu. Ta ngạc nhiên vì hai cháu ra được khỏi đó,
nhưng ngạc nhiên hơn nhiều vì các cháu lại còn vào
nổi: người lạ đã không vào được đó trong suốt nhiều
năm rồi. Đó là một vùng đất kỳ quặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.