CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 130

chuyện này. Búp Tóc Là đã trở nên buồn ngủ, cháu
có thế nói gần như là cây rồi: anh ta đã thành thói
quen đứng nửa tỉnh nửa mê suốt cả mùa hè giữa đồng
cỏ mọc cao quanh đầu gối. Lại còn phủ đầy lông như
lá. Anh ta từng thức dậy vào mùa đông; nhưng gần
đây cả mùa đông anh ta cũng quá uế oải chẳng đi
được xa. Da Vỏ Cây thì sống trên sườn núi phía Tây
Isengard. Đó chính là nơi gặp nhiều rắc rối nhất. Anh
ta bị lũ Orc làm cho trọng thương, rất nhiều họ hàng
cùng đàn cây của anh ta đã bi giết hại hoặc tàn phá.
Anh ta đã chuyển lên những nơi cao hơn, giữa những
rặng bạch dương anh ta yêu quý nhất, và anh ta sẽ
chẳng bao giờ đi xuống nữa. Tuy nhiên, ta vẫn dám
nói ta có thể tập hợp được một đội kha khá gồm
những người trẻ hơn - nếu ta làm họ hiểu được tình
cảnh cấp thiết; nếu ta có thể đánh thức được họ:
chúng ta đều không phải loại dân vội vàng. Thật tiếc
vì chúng ta còn lại quá ít!”

“Vậy tại sao lại còn quá ít, trong khi ông đã sống

trong vùng này lâu vậy rồi?” Pippin hỏi. “Rất nhiều
người đã chết sao?”

“Ồ không!” Cây Râu nói. “Như các cháu có thể

nói thì không ai chết từ bên trong cả. Một vài người
ngã xuống do những vận rủi qua các năm dài, dĩ
nhiên rồi; số đông hơn đã biến thành cây. Thế nhưng
chúng ta chưa bao giờ đông đảo và chúng ta cùng
không sinh sôi nảy nở. Không hề có Enting - nghĩa là
không có trẻ con, như các cháu gọi, trong vô cùng
nhiều năm rồi. Các cháu thấy đấy, chúng ta đã mất
các Ent phụ.”

“Thật đáng buồn làm sao!” Pippin nói. “Làm sao

mà họ chết cả vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.