CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 131

“Họ không chết!” Cây Râu nói. “Ta không bao

giờ nói chết. Ta nói chúng ta đã mất họ. Chúng ta đã
để mất họ mà chẳng thể tìm lại được.” ông ta thở dài.
“Ta cứ tưởng gần như mọi người đều biết điều đó. Có
nhiều bài ca về hành trình của người Ent tìm kiếm
Ent phụ vẫn được người Tiên và Con Người hát từ
rừng Âm U đến tận Gondor. Không thể nào đã bị lãng
quên hết được.”

“Chà, cháu sợ là những bài hát đó vẫn chưa đi về

phía Tây vượt qua Dãy Núi để đến Quận đâu,” Merry
nói. “Sao ông không nói rõ hơn, hay hát cho bọn
cháu nghe một trong số những bài hát đó?”

“Được, nhất định ta sẽ làm thế,” Cây Râu nói, tỏ

vẻ hài lòng thấy cậu yêu cầu. “Nhưng ta không thể kể
đầy đủ, chỉ vắn tắt thôi; và sau đó chúng ta phải kết
thúc cuộc nói chuyện: ngày mai chúng ta có một cuộc
họp hội đồng phải triệu tập, có việc phải làm, và có lẽ
cả một cuộc hành trình phải bắt đầu.”

“Đấy hẳn là một câu chuyện kỳ lạ và buồn bã,”

ông ta tiếp tục sau một thoáng dừng lại. “Khi thế giới
vẫn non trẻ, những khu rừng vẫn còn rộng lớn và
hoang dã, Ent và Ent phụ - còn có cả các Ent nương,
ôi! vẻ yêu kiều của Fimbrethil, của Nhánh Mảnh Mai
chân nhẹ, vào những tháng ngày tuổi trẻ chúng ta! -
họ bước đi cùng nhau và họ sống cùng nhau. Nhưng
trái tim của chúng ta không lớn lên cùng một cách:
người Ent trao tình cảm cho những thứ họ gặp khắp
thế giới, còn Ent phụ lại trao tâm tư cho những thứ
khác, bởi người Ent yêu mến những cây cổ thụ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.