CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 138

“Hoo, hả? Ent hội?” Cây Râu quay người lại nói.

“Đó không phải là một địa danh, đó là cuộc hội ngộ
của người Ent - mà gần đây không thường xuyên
được tổ chức. Thế nhưng ta đã xoay xở để có được
một lượng kha khá hứa hẹn sẽ đến. Chúng ta sẽ gặp
nhau tại nơi chúng ta vẫn thường gặp gỡ: Con Người
gọi đó là Mật Cốc. Nó nằm về phía Nam nơi này.
Chúng ta phải đến đó trước buổi trưa.”

Chẳng mấy chốc họ đã lên đường. Cây Râu mang

hai chàng Hobbit trên hai tay giống như hôm trước.
Qua cửa vào khoảng sân ông ta rẽ phải, bước qua
dòng nước, và sải bước về phía Nam dọc theo chân
những triền dốc lớn nhấp nhô nơi cây cối chỉ mọc
thưa thớt. Ở phía trên hai chàng Hobbit nhìn thấy
những bụi bạch dương và thanh lương trà, còn ở xa
hơn nữa, rừng thông vươn lên tối sẫm. Chẳng mấy
chốc Cây Râu hơi rẽ ra khỏi khu đồi rồi đi vào những
tán rừng dày, nơi cây cối to lớn hơn, cao hơn, và rậm
rạp hơn bất cứ thứ gì hai chàng Hobbit từng nhìn thấy
trước nay. Suốt một lúc họ lờ mờ cảm thấy cái ngột
ngat từng biết đến khi lần đầu tiên dấn thân vào
Fangorn, nhưng cảm giác đó qua đi nhanh chóng.
Cây Râu không nói gì với họ. Ông ta ngân nga một
mình trầm lắng và tư lự, tuy nhiên Merry và Pippin
không nhận ra một từ ngữ nào cả: nghe như là boom,
boom, rumboom, boorar, boom boom, dahrar boom
boom, dahrar boom,
và cứ như vậy nhưng liên tục
thay đổi nốt nhạc và giai điệu. Đôi lúc họ tưởng như
nghe thấy tiếng trả lời, một điệu ngân nga hay cũng
có thể là một chuỗi âm thanh, dường như phát lên từ
dưới lòng đất, hay từ những cành cây trên đầu họ,
hay cũng có thể từ những thân cây; thế nhưng Cây
Râu không dừng lại hay quay đầu sang bên nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.