CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 147

Hobbit điều đó có vẻ như đã giải thích đầy đủ về sự
“vội vàng” của anh ta, ít nhất là trong vấn đề lũ Orc.

“Từng có nhiều cây thanh lương trà ở quê tôi,”

Bregalad nói nhẹ nhàng và buồn bã, “những cây
thanh lương trà đã bén rễ khi tôi còn là một Enting,
rất rất nhiều năm trước trong sự tĩnh lặng của thế
giới. Những cây già nhất được người Ent trồng để cố
làm hài lòng Ent phụ; nhưng họ nhìn chúng rồi cười
và nói rằng họ biết có nơi đơm những hoa trắng hơn,
và kết những quả đậm đà hơn. Song chẳng có cây nào
trong cả họ đó, những Ent thuộc họ Hoa Hồng, đối
với tôi đẹp dường bằng họ. Và những cây này cứ mọc
mãi, cho đến khi bóng của mỗi cây trông như một tòa
sảnh màu xanh, rồi vào mùa thu những chùm quả
chín đỏ trĩu nặng, đẹp đẽ và kỳ diệu. Chim chóc vẫn
thường tụ tập ở đó. Tôi thích chim, ngay cả khi chúng
hót luôn mỏ; mà quả thanh lương trà đủ chia cho tất
cả. Thế nhưng lũ chim dần dà thiếu thân thiện và
phàm ăn, chúng phá hoại cây cối, vứt hoa quả xuống
mà chẳng thèm ăn. Rồi lũ Orc cầm rìu đến và đốn hạ
cây cối của tôi. Tôi đã đến và lay gọi họ bằng những
cái tên dài, nhưng họ chẳng nhúc nhích, họ không
còn nghe thấy hay trả lời được nữa: họ nằm chết ở
đó.

Ôi Orofarnë, Lassemista, Carnimírië!
Thanh lương trà xinh, trên tóc em xanh, hoa

nở sao mà trắng muốt!

Thanh lương trà nhỏ, sao mà rạng rỡ trong

mắt ta hè năm xa.

Da em sáng ngời, lá em nhẹ rơi, giọng em sao

mà dịu mát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.