CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 153

cháu biết đấy, có rất nhiều người Ent trẻ tuổi hơn ta,
trẻ hơn nhiều đời cây. Giờ tất cả bọn họ đều đã được
đánh thức, và toàn bộ tâm trí họ chỉ hướng đến một
điều: đập tan Isengard. Nhưng rồi bọn họ sẽ sớm bắt
đầu suy nghĩ lại; bọn họ sẽ nguội đi đôi chút, khi
chúng ta uống bữa tối. Chúng ta sẽ rất khát đấy!
Nhưng giờ cứ để bọn họ hành quân và ca hát! Chúng
ta còn cả một chặng đường dài phải đi, và vẫn còn
thời gian để suy nghĩ. Bắt đầu được đã là chuyện lớn
rồi.”

Cây Râu tiếp tục bước đi, hát hò cùng những

người khác trong ít lâu. Nhưng một lúc sau giọng ông
ta lắng dần xuống thành tiếng rì rầm và rồi lại chìm
vào im lặng. Pippin thấy vầng trán già cả của ông ta
nhăn tít lại. Cuối cùng ông ta nhìn lên, và Pippin thấy
vẻ đượm buồn trong đôi mắt ông ta, đượm buồn
nhưng không sầu thảm. Trong đó là ánh sáng, như thể
ngọn lửa xanh đã chìm sâu thêm vào những chiếc
giếng tâm tư của ông ta.

“Dĩ nhiên, có thể lắm, bạn của ta,” ông ta chậm

rãi nói, “rất có thể chúng ta đang đi đón đầu định
mệnh: cuộc hành quân cuối cùng của người Ent.
Nhưng nếu chúng ta cứ ở nhà và chẳng làm gì, định
mệnh rồi cũng tìm đến chúng ta, dù sớm hay muộn.
Suy nghĩ đó từ lâu đã dâng lên trong tim chúng ta; và
đó là lý do tại sao giờ đây chúng ta phải hành quân.
Đó không phải là một quyết định vội vàng. Giờ đây ít
nhất cuộc hành quân cuối cùng của người Ent cũng
đáng có được một bài ca. Phải,” ông ta thở dài,
“chúng ta có thể giúp những giống người khác trước
khi chúng ta qua đời. Tuy nhiên ta vẫn mong được
thấy những bài hát về Ent phụ trở thành hiện thực. Ta
vẫn tha thiết được thấy lại Fimbrethil. Nhưng hỡi bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.