CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 182

“Buổi sáng đang trôi qua,” ông nói. “Chúng ta sắp

phải đi thôi.”

“Có phải chúng ta đi tìm hai anh bạn và gặp Cây

Râu không?” Aragorn hỏi.

“Không,” Gandalf trả lời. “Đó không phải con

đường các anh phải đi. Tôi đã nói về hy vọng. Nhưng
chỉ là hy vọng thôi. Hy vọng không phải là chiến
thắng. Chiến tranh đang tiến sát chúng ta và tất cả
bạn bè của chúng ta, một cuộc chiến tranh mà chỉ duy
nhất việc sử dụng chiếc Nhẫn mới có thể mang lại
cho chúng ta lời đảm bảo về chiến thắng. Dâng đầy
bên trong tôi là sự sợ hãi và nỗi buồn to lớn: bởi rất
nhiều thứ sẽ bị phá hủy và có lẽ tất cả sẽ mất đi. Tôi
là Gandalf, Gandalf Phù Thủy Trắng, thế nhưng màu
Đen vẫn đang mạnh mẽ hơn.”

Ông đứng dậy, tay che mắt, chăm chú nhìn về

phía Đông như thể đang nhìn thứ gì đó ở rất xa mà
không ai trong số họ thấy được. Rồi ông lắc đầu.
“Không,” ông khẽ nói, “nó đã vượt quá tầm với của
chúng ta rồi. Như vậy ít ra chúng ta cũng hãy lấy làm
mừng. Chúng ta chẳng còn bị cám dỗ sử dụng chiếc
Nhẫn nữa. Chúng ta phải đi xuống để đối mặt với nỗi
hiểm họa gần như tuyệt vọng, song hiểm họa chết
chóc kia đã bị loại bỏ “

Ông quay người. “Đi nào, Aragorn con trai

Arathorn!” ông nói. “Đừng hối tiếc lựa chọn của anh
ở thung lũng Emyn Muil, cũng đừng gọi đây là cuộc
truy đuổi vô ích. Anh đã phải chọn lựa con đường có
vẻ đúng nhất giữa bao nghi ngại: sự lựa chọn đó là
chính đáng, và nó đã có kết quả. Bởi nhờ vậy mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.