CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 224

Éomer nắm lấy thanh kiếm. “Tôi đã biết từ lâu

rồi,” anh lầm bầm. “Chỉ cần lý do đó tôi đã có thể
giết chết hắn rồi, mặc kệ luật lệ trong cung điện. Thế
nhưng còn có những lý do khác nữa.” Anh bước lên
một bước, nhưng Gandalf đưa tay giữ anh lại.

“Giờ Éowyn an toàn rồi,” ông nói. “Nhưng ngươi,

Luỡi Giun, ngươi đã làm hết những gì có thể cho chủ
nhân thực sự của ngươi. Ít nhất ngươi cũng đã xứng
đáng với phần thưởng nào đó. Song Saruman ít khi
lưu ý đến những giao kèo. Ta khuyên ngươi nên
nhanh chóng đi khỏi đây và nhắc nhở ông ta, kẻo ông
ta sắp quên mất công trạng trung thành của ngươi rồi
đấy.”

“Ngươi nói láo,” Lưỡi Giun nói.

“Chữ đó phát ra quá thường xuyên và dễ dãi từ

miệng ngươi,” Gandalf nói. “Ta không bao giờ nói
láo. Thấy chưa Théoden, đây là một con rắn độc! Nếu
muốn an toàn ngài không thể mang nó theo, cũng
không thể để nó lại nhà. Giết nó hẳn là cũng đáng.
Nhưng không phải lúc nào nó cũng như thế này. Nó
đã từng là con người, và đã phục vụ ngài theo cách
của nỏ. Hãy cho hắn một con ngựa và để hắn đi ngay
lập tức, đến bất cứ nơi nào hắn chọn. Ngài sẽ phán
xét hắn qua chính lựa chọn của hắn.”

“Ngươi đã nghe thấy chưa, Lưỡi Giun?” Théoden

nói. “Đây là lựa chọn dành cho ngươi: tham chiến
cùng ta, để chúng ta thấy trên chiến trường ngươi có
thực tâm hay chăng; hay đi ngay bây giờ, đến bất cứ
nơi nào ngươi muốn. Nhưng sau đó, nếu chúng ta có
gặp lại, ta sẽ không khoan dung đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.