Họ hạ trại bên dòng Isen trơ đáy; dòng sông hoàn
toàn tĩnh mịch và trống rỗng. Vài người trong số họ
ngủ được chút ít. Nhưng đến đêm muộn lính canh
chợt kêu to, khiến tất cả tỉnh dậy. Mặt trăng đã không
còn. Sao sáng lấp lánh phía trên, nhưng trên khắp mặt
đất một vùng đen còn tối hơn cả màn đêm đang lan
đến. Dọc theo cả hai bên bờ sông nó cuộn thẳng về
phía họ, về phía Bắc.
“Ở nguyên vị trí!” Gandalf nói “Đừng rút vũ khí
ra! Hãy đợi! Rồi nó sẽ đi qua các anh!”
Một màn sương dồn lại xung quanh họ. Trên cao
vài ngôi sao vẫn le lói mờ ảo; nhưng dựng lên cả hai
bên họ là những bức tường bóng tối không thể xuyên
thấu; họ đang ở trong một lối đi hẹp giữa những tòa
tháp bóng tối đang dịch chuyển. Họ nghe thấy những
tiếng nói, tiếng thầm thì, rên rỉ và một tiếng thở dài
xào xạc bất tận; mặt đất rung chuyển bên dưới họ. Họ
thấy mình cứ ngồi đó thật là lâu và họ sợ hãi; nhưng
rồi bóng tối và tiếng rì rầm cũng trôi qua, biến mất
giữa những nhánh núi.
Xa về phía Nam trên Lũy Tù Và, vào lúc nửa đêm
người ta nghe thấy một tiếng động lớn, như cơn gió
tràn qua thung lũng, rồi mặt đất rúng động; tất cả đều
sợ hãi và không ai dám ra ngoài. Nhưng khi trời sáng
họ đi ra và sửng sốt; bởi xác lũ Orc đã không còn ở
đó, cả rừng cây cũng vậy. Xa tít bên dưới thung lũng
Hẻm cánh đồng cỏ bị nghiến nát chuyển sang màu
nâu, cứ như thể những người chăn thả khổng lồ đã
thả ra đó những đàn gia súc đông đảo; nhưng cách