CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 292

giữa khu đồi được mưa gột rửa, và trải ra khắp xung
quanh nó đã từng là một vùng đất hiền hòa, màu mỡ.

Giờ thì không còn như vậy. Bên kia tường thành

Isengard vẫn còn những thửa ruộng được canh tác
nhờ công những nô lệ của Saruman; nhưng phần lớn
thung lũng đã trở nên tiêu điều toàn cỏ dại và bụi gai.
Mâm xôi bò lan khắp mặt đất, hoặc leo đầy trên các
bờ bụi, tạo thành những hang rậm rạp cho những loài
thú nhỏ trú ẩn. Không có cây cao nào mọc ở đó;
nhưng giữa những luống cỏ vẫn thấy được những gốc
cây bị đốt hoặc bị rìu đốn, còn lại từ những khóm
rừng cổ đại. Đó là một vùng đất buồn thảm, giờ lặng
im như tờ chỉ trừ tiếng đá ồn ào trong dòng nước xiết.
Khói và hơi nước lởn vởn thành những đụn mây ảm
đạm, lẩn khuất trong những vùng lòng chảo. Đội kỵ
binh không nói gì. Nhiều người cảm thấy nghi ngại,
tự hỏi liệu cuộc hành trình sẽ dẫn họ tới kết cục tối
tăm nào.

Sau khi họ đi thêm vài dặm, con đường trở nên

rộng như đại lộ, lát những phiến đá phẳng lớn được
đẽo rồi xếp đặt bằng một tay nghề cao; không hề thấy
lá cỏ nào mọc giữa những khe nối. Hai rãnh sâu, chứa
đầy nước chảy róc rách, chạy xuống dọc hai bên
đường. Đột nhiên một cây cột cao sừng sững hiện lên
trước mặt họ. Cột màu đen, trên đỉnh đặt tảng đá lớn,
được tạc và sơn thành hình một Bàn Tay Trắng dài.
Ngón tay chỉ lên phía Bắc. Giờ họ biết cổng Isengard
chắc chắn chẳng còn xa nữa, và trái tim họ nặng trĩu;
nhưng mắt họ lại chẳng nhìn xuyên qua được màn
sương phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.