CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 339

“Ai đó?” một giọng nói cất lên. “Ngươi muốn

gì?”

Théoden rùng mình. “Tôi biết giọng nói đó,” ông

nói, “và tôi nguyền rủa cái ngày tôi lần đầu nghe thấy
nó.”

“Hãy đi tìm Saruman, hỡi Gríma Lưỡi Giun, bởi

ngươi đã trở thành chân chạy của ông ta,” Gandalf
nói. “Và đừng lãng phí thời gian của chúng ta!”

Cánh cửa sổ đóng lại. Họ chờ đợi. Đột nhiên một

giọng nói khác cất lên, trầm và êm ái, chỉ nghe âm
thanh cũng đã thấy quyến rũ. Hiếm người nào không
đề phòng mà nghe phải giọng nói đó có thể nhắc lại
những lời họ vừa nghe thấy; nhưng nếu có thể, họ sẽ
hoang mang, bởi chẳng có mấy sức mạnh trong lời lẽ.
Phần lớn những gì họ nhớ được chỉ là niềm vui sướng
khi nghe giọng đó vang lên, tất cả những gì nó nói
dường như đều thông thái và có lý, và sự đồng tình
chóng vánh làm dâng lên trong họ niềm khao khát
cũng được tỏ ra thông thái như vậy. Khi những người
khác cất lời, tiếng họ dường như đều lỗ mãng và khó
nghe tương phản với giọng kia, và nếu họ phản bác
lại giọng nói kia, nỗi tức giận sẽ bừng lên trong trái
tim người bị bỏ bùa. Đối với một số người thứ bùa
mê này chỉ duy trì trong lúc giọng đó nói với họ, đến
khi nó chuyển sang người khác thì họ mỉm cười, như
người ta vẫn làm khi đã nhìn thấu được mánh khóe
trò xảo thuật, trong khi người bên cạnh há miệng
ngạc nhiên. Nhưng đối với rất nhiều người khác chỉ
cần âm thanh của giọng nói cất lên là đã đủ khiến họ
bị mê hoặc; còn đối với những ai đã bị chinh phục thì
bùa chú vẫn còn duy trì ngay cả khi họ đã đi xa, và
họ sẽ luôn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ đó thì thầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.