CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 346

“Nhưng còn ngươi, Gandalf! Vì ngươi ít ra ta

cũng cảm thấy đau lòng, cảm thấy xấu hổ thay. Làm
sao ngươi có thể chịu đựng được lũ bạn đường đó
chứ? Bởi ngươi là một kẻ cao ngạo, Gandalf ạ - và
cũng không hề vô cớ, vì ngươi có trí tuệ cao thượng
và đôi mắt có thể nhìn sâu xa. Đến giờ ngươi cũng
không định nghe lời khuyên của ta sao?”

Gandalf cựa mình nhìn lên. “Ông còn điều gì

chưa nói trong cuộc gặp gỡ lần trước của chúng ta
sao?” ông hỏi. “Hay phải chăng ông có những lời
muốn nuốt?”

Saruman ngừng lại. “Nuốt ư?” lão ngạc nhiên hỏi,

như thể khó hiểu lắm. “Nuốt lời ư? Ta đã gắng sức
khuyên bảo những điều tốt cho ngươi, vậy mà ngươi
chẳng thèm đếm xỉa. Ngươi cao ngạo và chẳng thích
thú gì những lời khuyên nhủ, vì quả thật đã có sẵn
một kho những thông thái của riêng ngươi. Nhưng ta
nghĩ vào thời điểm đó ngươi đã sai lầm vì cố tình
hiểu nhầm ý định của ta. Ta e rằng vì hăm hở muốn
thuyết phục ngươi, ta đã đánh mất lòng kiên nhẫn, và
thực sự ta rất lấy làm hối hận. Bởi ta không có ý xấu
với ngươi; và ngay lúc này đây cũng không hề có,
cho dù ngươi quay lại với ta dắt theo bọn hung dữ và
dốt nát. Làm sao ta nghĩ xấu cho ngươi được? Chẳng
phải cả hai chúng ta đều là thành viên một hội đồng
cao quý cổ xưa, và là hai kẻ ưu tú nhất Trung Địa
sao? Tình bạn của chúng ta sẽ có ích cho cả hai.
Chúng ta vẫn còn có thể cùng nhau đạt được nhiều
điều nữa, để sửa chữa cảnh hỗn loạn trên thế giới.
Chúng ta hãy hiểu lấy nhau, và gạt bỏ khỏi tâm tưởng
bọn người nhỏ bé này! Cứ để chúng chờ đợi những
quyết sách của chúng ta! Vì lợi ích chúng ta sẵn sàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.