CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 348

Nhưng ông, Saruman, giờ tôi đã hiểu ông quá rõ. Tôi
nhớ rõ những lý lẽ và hành động của ông hơn là ông
tưởng đấy. Lần trước tôi đến thăm, ông đã là cai ngục
của Mordor rồi, và suýt nữa tôi đã bị giải đến đó.
Không, người khách một khi đã phải trốn bằng đường
mái thì sẽ phải nghĩ kỹ hơn mới quay lại bằng đường
cửa chính. Không, tôi không nghĩ mình sẽ lên đó đâu.
Nhưng nghe đây, Saruman, hãy nghe lần cuối cùng!
ông không định xuống đây ư? Isengard đã cho thấy
nó ít vững chắc hơn kỳ vọng và trí tưởng tượng của
ông. Vậy có lẽ những điều khác ông vẫn tin tưởng
cũng vậy. Rời bỏ chúng trong chốc lát không phải là
một việc tốt sao? Để quay sang những điều mới mẻ,
có thể lắm chứ? Hãy nghĩ cho kỹ, Saruman! Ông
không định xuống ư?”

Một bóng đen thoáng lướt qua khuôn mặt

Saruman; rồi nó trở nên trắng bệch. Trước khi lão có
thể lấp liếm được, họ đã nhìn thấy được đằng sau
chiếc mặt nạ là nỗi khổ não của một tâm trí hồ nghi,
vừa miễn cưỡng ở lại nhưng lại sợ phải rời bỏ nơi ẩn
náu. Lão lưỡng lự trong giây lát, khiến mọi người nín
thở. Rồi lão lên tiếng, lần này giọng the thé và lạnh
lùng. Niềm kiêu hãnh và sự thù hận đang chinh phục
lão.

“Ta có xuống không?” lão nhạo báng. “Một người

tay không tấc sắt có nên xuống nói chuyện với lũ kẻ
cướp ngoài ngưỡng cửa không? Ta vẫn nghe rõ ngươi
từ trên này. Ta không phải là thằng ngu, và ta không
tin ngươi, Gandalf. Chúng không đứng công khai trên
cầu thang của ta, nhưng ta biết những con quỷ rừng
hoang dã đang ẩn nấp ở đâu, theo lệnh của ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.