CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 35

Như mọi lần Legolas là người thức dậy đầu tiên,

đấy là nếu chàng có đi ngủ. “Dậy đi! Dậy đi!” chàng
kêu lên. “Bình minh đỏ đang đến. Những điều kỳ lạ
đang đợi chúng ta ở hiên rừng. Tôi không biết tốt hay
xấu; nhưng chúng ta đang được gọi đi. Dậy thôi!”

Hai người còn lại vùng dậy, và gần như lập tức họ

lại khởi hành. Vùng đồi thấp chậm rãi tiến lại gần.
Họ đến nơi khoảng một tiếng trước buổi trưa: những
sườn dốc xanh vươn lên đến sống đồi trọc chạy thành
một đường thẳng về phía Bắc. Mặt đất dưới chân họ
khô cằn, nền cỏ mọc thấp, nhưng có một dải đất sụt
xuống, rộng khoảng mười dặm, nằm giữa họ và dòng
sông uốn khúc sâu trong những đám cói và sậy rậm
rạp mờ tối. Chếch một chút về phía Tây bờ dốc tận
cùng phía Nam có một mảng tròn lớn, nơi lớp cỏ mặt
đổ rạp và nát tướp dưới rất nhiều bàn chân chà đạp.
Từ đó dấu đường lũ Orc lại chạy ra, hướng về phía
Bắc dọc theo những ven đồi khô cằn. Aragorn dừng
lại và cẩn thận xem xét các dấu vết.

“Chúng đã nghỉ lại đây một lúc,” chàng nói,

“nhưng ngay dấu đường đi ra cũng đã lâu rồi. Tôi sợ
rằng trái tim anh đã mách bảo đúng, Legolas ạ: tôi
đoán phải ba lần mười hai tiếng rồi, kể từ khi lũ Orc
còn ở nơi chúng ta đang đứng. Nếu vẫn giữ nguyên
tốc độ, có thể chúng đã đến được bìa rừng Fangorn
vào lúc lặn mặt trời ngày hôm qua.”

“Tôi chẳng thấy gì ở phía Bắc hay phía Tây, ngoài

đồng cỏ thu hẹp dần vào trong sương mù,” Gimli nói.
“Nếu leo lên đó, liệu chúng ta có nhìn thấy khu rừng
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.