CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 367

“Mi là đồ ngu xuẩn!” Pippin lẩm bẩm một mình.

“Mi đang tự dẫn mình vào một rắc rối khủng khiếp.
Trả lại nó nhanh lên!” Nhưng giờ cậu nhận thấy đầu
gối mình run bắn, và cậu không dám tiến đến gần
thầy phù thủy để với lấy gói vải. “Mình sẽ không thể
trả nó lại mà không đánh thức ông ấy,” cậu nghĩ,
“phải đợi đến lúc mình bình tĩnh hơn một chút. Vậy
trước hết có lẽ mình nên nhìn qua nó. Nhưng không
phải ở đây!” Cậu lén lút bỏ đi, rồi ngồi xuống một gò
xanh cách không xa chỗ ngủ. Mặt trăng hé nhìn
xuống qua bờ thung lũng.

Pippin ngồi chụm hai gối và đặt khối cầu vào

giữa. Cậu cúi thấp người nhìn xuống, trông như một
đứa trẻ tham lam đang khom người xuống một bát
thức ăn, ở một góc tách biệt khỏi những người khác.
Cậu kéo áo khoác ra rồi nhìn nó chằm chằm. Bầu
không khí như đứng yên và căng thẳng xung quanh
cậu. Thoạt tiên khối cầu chỉ toàn một màu tối sẫm,
đen huyền, ánh trăng le lói trên bề mặt. Rồi từ trong
tâm cầu xuất hiện ánh sáng yếu ớt và rung rinh, nó
níu chặt lấy mắt cậu, khiến lúc này cậu chẳng thể
nhìn được đi đâu khác. Không lâu sau toàn bộ phần
bên trong dường như bốc cháy; quả cầu cứ xoay tròn,
hoặc cũng có thể là những ánh sáng bên trong đang
xoay. Rồi đột nhiên ánh sáng tắt phụt. Cậu thở hổn
hển cố gượng dậy; thế nhưng cậu vẫn khom người,
nắm chặt khối cầu bằng cả hai tay. Cậu cứ khom
xuống thấp dần, rồi trở nên cứng đờ; môi cậu mấp
máy mà không phát ra tiếng trong một lúc. Rồi thét
lên một tiếng tắc nghẹn cậu ngã ngửa ra sau nằm bất
động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.