CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 395

là tiếng thét từng cất lên ở Chằm Lớn khi họ chạy
khỏi Hobbit Thôn, và ngay cả ở đó, trong khu rừng
Quận, nó vẫn khiến máu họ như đông lại. Ở ngoài
vùng hoang vu này nỗi khiếp đảm nhân lên gấp bội:
nó đâm vào họ nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng như
những lưỡi dao sắc lạnh, làm ngưng bặt nhịp tim và
hơi thở. Sam ngã nhào úp mặt xuống đất. Còn Frodo
bất giác buông tay bám ôm chặt lấy đầu và tai. Cậu
lảo đảo, tuột chân, rồi trượt xuống với một tiếng hét
vang.

Sam nghe thấy tiếng cậu, cố sức bò đến miệng

vực. “Cậu chủ, cậu chủ!” chú gọi to. “Cậu chủ!”

Chú không nghe thấy tiếng đáp lại. Chú nhận thấy

toàn thân mình đang run rẩy, nhưng chú vẫn dồn hơi
lại, và một lần nữa chú gào lên: “Cậu chủ!” Cơn gió
dường như thổi ngược tiếng gào vào lại cổ họng chú,
nhưng khi gió đã lặng, sau khi gầm rú khắp khe đá và
vượt qua vùng đồi, chú liền nghe thấy văng vẳng một
tiếng hét trả lời:

“Được rồi, được rồi! Tôi ở đây. Nhưng tôi không

nhìn thấy gì cả.” Frodo đang gọi chú bằng giọng
yếu ớt. Cậu không ở cách xa nhiều lắm. Cậu đã trượt
chân chứ không rơi xuống, mà đập chân xuống một
mép đá rộng hơn ở dưới, cách chỗ cũ không quá
nhiều thước. Thật may là mặt đá tại điểm này dốc
nhiều về phía sau và cơn gió đã ép cậu vào vách đá,
chính vì thế cậu không bị rơi qua mép. Cậu chỉnh lại
tư thế nằm yên, úp mặt xuống đá lạnh, cảm nhận tim
mình đang đập thình thịch. Thế nhưng không biết vì
bóng đêm đã trùm xuống kín đặc, hay cậu đã mất thị
giác mà xung quanh cậu chỉ toàn một màu đen. Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.