CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 430

những người bạn - tôi không nghĩ chúng ta cần phải
để tâm đến những gì sau đó đâu. Làm công việc này
như cậu nói - có hy vọng nào ta sẽ làm được hay
không? Và nếu được, thì ai biết được kết quả ra sao?
Nếu chiếc Nhẫn Chúa rơi vào Ngọn Lửa, còn chúng
ta thì ở ngay sát đó? Tôi hỏi cậu, Sam, liệu chúng ta
còn cần đến bánh mì nữa không? Tôi nghĩ là không.
Nếu chúng ta chăm sóc chân tay để chúng mang ta
tới được Đỉnh Định Mệnh thì đó chính là tất cả
những gì chúng ta có thể làm rồi. Thậm chí tôi đã bắt
đầu cảm thấy thế còn vượt quá những gì tôi có thể
làm.”

Sam lặng lẽ gật đầu. Chú nắm lấy tay cậu chủ và

cúi xuống. Chú không hôn bàn tay, cho dù nước mắt
rơi đầy trên nó. Rồi chú quay đi, quệt tay áo qua mũi,
đoạn đứng dậy, giậm chân xung quanh, cố huýt sáo,
và nói giữa những nỗ lực ấy: “Cái con phải gió đó
đâu rồi nhỉ?”

Thực tế là Gollum đã quay lại không lâu sau đó;

nhưng gã đến lặng lẽ đến nỗi họ chẳng nghe thấy gì
cho đến tận khi gã đứng ngay trước mặt họ. Ngón tay
và khuôn mặt gã dính đầy bùn đen. Gã vẫn còn đang
nhai và chảy nước dãi. Họ chẳng hỏi và chẳng muốn
tưởng tượng xem gã đang nhai gì.

“Sâu hoặc bọ hoặc thứ nhớp nháp nào đó dưới

mấy cái hốc.” Sam nghĩ. “Brr! Đồ bẩn thỉu; đồ khốn
khổ tội nghiệp!”

Gollum chẳng nói gì với họ, cho đến khi gã uống

kễnh bụng và tắm táp xong xuôi dưới dòng nước. Rồi
gã đến chỗ họ, liếm môi. “Giờ tốt hơn rồi,” gã nói.
“Chúng ta nghỉ xong rồi chứ? Sẵn sàng đi tiếp chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.