CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 439

Gã bò sang bên phải, tìm con đường đi vòng qua

hồ. Họ khom người theo sát phía sau, thường xuyên
phải dùng tay như chính gã. “Nếu chuyện này tiếp
diễn lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành ba tên bảo bối
Gollum nhỏ bé,” Sam nghĩ.

Rốt cục họ cũng đến được điểm cuối của mặt hồ

đen đúa, và họ mạo hiểm vượt qua đó, bò hoặc nhảy
từ nấm cỏ nổi xảo trá này sang nấm khác. Họ thường
xuyên loạng choạng, giẫm phải hoặc ngã chống tay
xuống làn nước hôi thối như hầm chất thải, cho đến
lúc cả ba đều nhớp nhúa, bốc mùi lên tận cổ và hành
hạ lỗ mũi nhau.

Khi họ lại đặt được chân lên nền đất cứng thì đã

quá nửa đêm. Gollum rít xì xì và thì thầm gì đó một
mình, nhưng trông gã lại có vẻ hài lòng: bằng cách
thức bí ẩn nào đó, tổng hợp cảm nhận và mùi vị, và
trí nhớ phi thường về hình dạng trong bóng tối, gã
dường như đã lại biết mình đang ở chỗ nào, và tỏ ra
chắc chắn vào con đường phía trước.

“Giờ chúng ta đi tiếp!” gã nói. “Hobbit dễ

thương! Hobbit can đảm! Dĩ nhiên là rất rất mệt rồi;
bọn ta cũng vậy, báo bối à, tất cả bọn ta. Nhưng bọn
ta phải đưa chủ nhân ra khỏi ánh sáng xấu xa, phải,
phải, đúng vậy.” Vừa dứt lời gã lại tiếp tục lên
đường, gần như chạy, xuống nơi có vẻ là một lối đi
nhỏ và dài giữa những đám sậy, và họ lật đật bám
theo gã nhanh hết sức. Nhưng chỉ một lát sau gã chợt
dừng lại mà hít ngửi bầu không khí một cách băn
khoăn, và còn rít lên như thể gã lại gặp rắc rối và bực
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.