CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 442

“Hồn ma!” gã khóc lóc. “Hồn ma có cánh! Bảo

Bối là chủ nhân chúng. Chúng thấy mọi thứ, mọi thứ.
Chẳng gì có thể qua mặt chúng. Quỷ tha ma bắt đồ
Mặt Trắng! Và chúng báo cho Hắn mọi thứ. Hắn
thấy, Hắn biết, ôi chao, gollum, gollum, gollum!
Phải đến tận lúc mặt trăng lặn xuống hẳn, về phía
Tây tít đằng sau Tol Brandir, gã mới chịu đứng dậy đi
tiếp.

Kể từ đó Sam nghĩ chú lại cảm nhận được sự thay

đổi trong Gollum. Gã xun xoe nịnh nọt và tỏ vẻ thân
thiện hơn; nhưng đôi khi Sam bất chợt gặp được
những ánh nhìn lạ lùng trong mắt gã, đặc biệt nhìn về
phía Frodo; và gã ngày càng hay trở lại cung cách ăn
nói trước đây. Và Sam còn phải ấp ủ một mối lo âu
khác càng lúc càng tăng. Dường như Frodo đã rất
mệt, mệt đến độ kiệt sức. Cậu chẳng nói gì, hay đúng
hơn cậu khó mà nói được điều gì; và cậu cũng chẳng
phàn nàn, thế nhưng cậu bước đi như một người vác
theo một gánh nặng, mỗi lúc một nặng thêm; và cậu
cứ lê bước đằng sau, chậm dần chậm dần, đến nỗi
Sam luôn phải khẩn nài Gollum đứng lại chờ, không
được bỏ rơi cậu chủ của họ ở đằng sau.

Thực tế là càng tiến gần đến những cánh cổng

Mordor, Frodo lại thấy chiếc Nhẫn trên sợi dây
chuyền quàng vào cổ cậu càng trở nên nặng nề hơn.
Giờ đây cậu bắt đầu cảm thấy nó như một khối nặng
thực sự đang kéo cậu xuống đất. Nhưng còn hơn thế
nữa, cậu cảm thấy bất an vì Con Mắt: cậu gọi nó
trong đầu như vậy. Nó khiến cậu phải rúm người,
phải còng lưng xuống trong lúc bước đi còn hơn cả
sức kéo của chiếc Nhẫn. Con Mắt: cảm giác khủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.