CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 468

cũng là những gì Aragorn nghĩ, khi tìm thấy ngươi
bên Đầm Lầy Chết vài năm trước.”

“Nói dối!” Gollum rít lên, một tia sáng độc ác lóe

lên trong mắt gã khi nghe thấy cái tên Aragorn. “Hắn
nói dối về tôi, phải. Tôi đã trốn thoát, chỉ một mình
thằng tôi tội nghiệp này thôi. Đúng là tôi được yêu
cầu đi tìm Bảo Bối; và dĩ nhiên tôi đã truy tìm truy
tìm mãi. Nhưng không phải cho Gã Đen. Bảo Bối là
của bọn tôi, nói cho cậu biết nó là của tôi. Tôi đã trốn
thoát.”

Frodo không rõ tại sao thấy tin chắc rằng riêng

trong chuyện này Gollum không cách quá xa sự thật
như đáng bị nghi ngờ; rằng bằng cách nào đó gã đã
tìm ra được một đường thoát khỏi Mordor, và ít ra gã
đã tin rằng đấy là nhờ sự láu cá của mình. Có một
điều, cậu chú ý thấy Gollum đã nói tôi, và điều đó
luôn là một biểu hiện, trong những lần xuất hiện hiếm
hoi của nó, rằng vài tàn dư của sự thật và lòng ngay
thẳng xưa cũ đã được đặt lên trên hết trong chốc lát.
Nhưng ngay cả nếu tin được Gollum trong chuyện
này, Frodo vẫn chẳng quên những quỷ kế của Kẻ
Thù. Cuộc “trốn thoát” có thể đã được cho phép hoặc
dàn xếp, và đã được tòa Tháp Tối biết rõ ràng. Và dù
thế nào Gollum cũng vẫn đang giữ lại cho riêng gã
một phần đáng kể sự thật.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa,” cậu nói, “con đường

bí mật này không bị canh gác phải không?”

Thế nhưng cái tên Aragorn đã đẩy Gollum vào

trạng thái ủ rũ. Gã có vẻ bị xúc phạm như mọi kẻ nói
dối quen mồm bị nghi ngờ vào đúng lần y nói ra sự
thật, hoặc một phần sự thật. Gã không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.