CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 469

“Nó không bị canh gác chứ?” Frodo lặp lại.

“Có, có, có thể. Ở đấy chẳng có chỗ nào an toàn

hết.” Gollum giận dỗi trả lời. “Chẳng chỗ nào an
toàn. Nhưng chủ nhân buộc phải thử nó hoặc không
thì về nhà. Chẳng còn đường nào khác đâu.” Họ
chẳng bắt gã mở miệng thêm được nữa. Gã không thể
nói, hoặc không chịu nói tên của cái nơi nguy hiểm
và con đèo cao đó.

Nơi đó tên là Cirith Ungol, cái tên gắn cùng

những đồn đại khủng khiếp. Aragorn có thể nói cho
họ biết cái tên và ý nghĩa của nó; Gandalf có thể sẽ
cảnh báo họ. Thế nhưng họ chỉ có một mình, Aragorn
thì ở mãi xa, còn Gandalf thì đang đứng đối đầu với
Saruman giữa đống đổ nát Isengard, bị cản trở bởi
lòng phản trắc. Song giữa khi ông nói những lời cuối
cùng với Saruman, và quả cầu palantír rơi xuống tóe
lửa trên những bậc thềm Orthanc, thì suy nghĩ của
ông vẫn luôn hướng đến Frodo và Samwise, tâm trí
ông đã vượt biết bao lý đường xa xôi để tìm kiếm họ
trong hy vọng và thương xót.

Có lẽ Frodo cảm nhận được điều đó mà không

biết, giống như khi đứng trên Amon Hen, cho dù cậu
tin rằng Gandalf đã ra đi, ra đi mãi mãi vào bóng đêm
ở Moria xa xôi. Cậu ngồi lặng lẽ cúi đầu trên mặt đá
suốt một lúc lâu, cố nhớ lại tất cả những gì Gandalf
đã nói với cậu. Thế nhưng cậu không nhớ được lời
khuyên nào cho chọn lựa này. Quả là sự chỉ dẫn của
Gandalf đã bị tước khỏi họ từ quá sớm, quá sớm, khi
Vùng Đất Tối vẫn còn cách rất xa. Gandalf vẫn chưa
nói họ có thể đi vào đó bằng cách nào khi đến nơi. Có
lẽ chính ông cũng chẳng nói được. Ông đã một lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.