CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 477

Bức màn nhập nhoạng trùm xuống dày đặc khi rốt

cục họ lại lên đường, lần qua mép Tây thung lũng, rồi
biến mất như những bóng ma vào vùng đất nhấp nhô
ven đường. Mặt trăng còn ba đêm nữa thì tròn, nhưng
cho đến tận gần nửa đêm vẫn chưa trèo qua dãy núi
khiến buổi chiều muộn trở nên vô cùng tối tăm. Chỉ
có một đốm sáng đỏ rực cháy tít trên đỉnh hai tòa
Tháp Nanh, ngoài ra chẳng thể nhìn hay nghe thấy
dấu hiệu nào của sự canh phòng không ngừng nghỉ
quanh Morannon.

Suốt nhiều dặm con mắt đỏ dường như cứ trừng

trừng nhìn trong lúc họ trốn chạy, sấp ngửa xuyên
qua vùng đất trần trụi toàn sỏi đá. Họ không dám đi
trên đường, mà chỉ chạy dọc phía bên phải đường, cố
hết sức giữ khoảng cách và lần theo hướng đi của nó.
Cuối cùng, khi buổi đêm đã muộn còn họ đã thấm
mệt, bởi chỉ dừng lại nghỉ một chặng ngắn, thì con
mắt mới chịu nhỏ dần thành một đốm lửa tí xíu rồi
biến mất: họ đã vòng qua vai núi thấp đen tối phía
Bắc và đang hướng về phía Nam.

Lúc này họ lại nghỉ chân nữa, và trái tim chợt nhẹ

nhõm kỳ lạ, nhưng cũng chẳng được lâu. Họ đi
không nhanh như Gollum muốn. Theo tính toán của
gã quãng đường từ Morannon đến Ngã Tư trên
Osgiliath dài gần ba mươi lý, và gã mong đi hết
quãng đường đó sau bốn chặng. Nên chẳng mấy chốc
họ đã lại tiếp tục lê bước thêm lần nữa, cho đến khi
rạng đông bắt đầu chậm rãi tỏa ra trong cảnh hiu
quạnh mênh mông và xám xịt. Họ đã đi bộ suốt gần
tám lý, và hai chàng Hobbit không thể đi thêm được
nữa, ngay cả nếu họ dám tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.