CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 486

nữa. Đột nhiên chú nhớ lại lúc Frodo nằm ngủ trong
ngôi nhà của Elrond, sau vết thương trí mạng. Khi đó
càng ngắm Sam càng để ý thấy đôi lúc dường như lại
có ánh sáng mờ ửng lên bên trong cậu; giờ đây ánh
sáng đó thậm chí còn rõ ràng và mạnh hơn. Khuôn
mặt Frodo thật thanh thản, những dấu hiệu sợ hãi và
lo lắng đã rời bỏ nó; thế nhưng nó trông thật già, già
mà vẫn đẹp, như thể công trình chạm khắc suốt bao
nhiêu năm giờ đã lộ ra trên những đường nét đẹp đẽ
mà trước đây bị che giấu, cho dù người mang khuôn
mặt không hề thay đổi. Tất nhiên Sam Gamgee
không diễn đạt cho mình theo cách ấy. Chú lắc đầu,
như thể cảm thấy lời lẽ chẳng cần thiết, rồi thì thầm:
“Mình yêu cậu ấy. Cậu ấy là vậy đấy, và đôi khi nó
cứ sáng rực lên bằng cách nào đó. Nhưng mình yêu
cậu ấy, dù thế nào đi nữa.”

Gollum lặng lẽ quay lại và ngó qua vai Sam. Nhìn

thấy Frodo, gã nhắm mắt lại và bỏ đi không một tiếng
động, một lát sau Sam đến bên gã, bắt gặp gã đang
vừa nhai thứ gì đó vừa lẩm bẩm một mình. Nằm trên
mặt đất bên cạnh gã là hai con thỏ nhỏ, mà gã đã bắt
đầu nhìn ngắm một cách thèm thuồng.

“Sméagol lúc nào cũng giúp,” gã nói. “Gã đã

mang thỏ về, thỏ ngon. Thế nhưng chủ nhân đã ngủ,
và có lẽ Sam cũng muốn ngủ. Không muốn ăn thỏ
giờ phải không? Sméagol cố giúp, nhưng gã không
thể tóm mọi thứ trong một phút.”

Tuy nhiên Sam lại không hề phản đối món thỏ, và

chú nói vậy. Ít nhất là thỏ chín. Dĩ nhiên người
Hobbit nào cũng biết nấu nướng, bởi họ đã bắt đầu
tìm hiểu nghệ thuật nấu nướng trước cả học chữ (cái
này thì rất nhiều người không bao giờ đạt tới); nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.