CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 514

rồi từ đó quấy nhiễu vùng đất của bọn ta. Thế nhưng
trong thời khắc nửa đêm hôm đó cả thế giới lại như
đang say ngủ. Rồi ta nhìn thấy hay dường như ta đã
thấy, một con thuyền đang trôi trên sông, lấp lánh
xám, một con thuyền nhỏ kiểu cách lạ thường có mũi
vươn cao, và chẳng có ai chèo hay lái cả.

“Một cảm giác kính sợ dâng lên trong ta, bởi xung

quanh nó là một vầng hào quang le lói. Nhưng ta vẫn
đứng dậy đi ra phía bờ sông, rồi bước vào dòng nước,
bởi ta bị cuốn về phía nó. Rồi con thuyền rẽ về phía
ta, vẫn giữ tốc độ ấy, và chậm rãi trôi qua trong tầm
tay, song ta không dám với lấy nó. Nó chìm sâu, như
thể đang mang theo gánh nặng ghê gớm lắm, lúc nó
trôi qua trước mắt dường như ta thấy lòng thuyền
đựng gần như đầy nước trong vắt và ánh sáng phát ra
từ đó; bên trong làn nước là một chiến binh đang yên
nghỉ.

“Một thanh kiếm gãy nằm trên gối anh ấy. Ta

cũng nhìn thấy rất nhiều vết thương trên thân thể anh.
Đó chính là Boromir, anh trai ta, đã chết. Ta biết rõ
giáp trụ, thanh kiếm, và khuôn mặt mến thương của
anh. Chỉ có một thứ ta không thấy: chiếc tù và. Chỉ
có một thứ ta không biết: chiếc thắt lưng tuyệt đẹp,
như kết từ những tấm lá bằng vàng, quanh hông anh
ấy. Boromir! ta thét lớn. Chiếc tù và của huynh đâu?
Huynh đang đi đâu vậy? Hỡi Boromir!
Thế nhưng
anh ấy đã biến mắt. Chiếc thuyền lại rẽ vào dòng
chảy và xa khuất vào bóng đêm. Cứ như thể một giấc
mơ, song lại không phải mơ bởi có thức tỉnh nào đâu.
Và ta không nghi ngờ gì rằng anh ấy đã chết và đã
trôi xuống theo Sông Cả ra Đại Dương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.