CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 526

Miện Bạc trở về, và Minas Tirith được hòa bình: lại
là Minas Anor như thời xa xưa, đầy ánh sáng, cao lớn
và tráng lệ, đẹp như một bà hoàng nổi bật giữa những
bà hoàng khác: song không phải bà chủ của bao đầy
tớ, không, thậm chí không phải là bà chủ tốt của
những đầy tớ tận tâm. Chiến tranh là tất yếu, khi
chúng ta phải bảo vệ cuộc sống của mình trước kẻ
hủy diệt đang rắp tâm ngấu nghiến tất cả; nhưng tôi
không yêu thanh kiếm sáng vì lưỡi sắc bén, hay là
mũi tên vì bay nhanh lẹ, hay kẻ chiến binh vì sự vinh
quang. Tôi chỉ yêu thứ mà tất cả đang bảo vệ: thành
phố của Con Người Númenor; và tôi mong thành phố
ấy được yêu vì ký ức, vì lịch sử cổ kính, vì vẻ đẹp, và
sự thông thái hiện tại. Chứ không muốn thấy nó bị sợ
hãi, trừ khi giống như ta kính sợ nhân phẩm của một
con người, già dặn và thông thái.

“Vậy nên đừng sợ tôi! Tôi không yêu cầu cậu phải

kể thêm nữa. Thậm chí tôi còn không yêu cầu cậu
cho tôi biết lúc này tôi đã nói gần trúng đích chưa.
Tuy nhiên nếu cậu tin tưởng tôi, thì có lẽ tôi sẽ cho
cậu được lời khuyên về nhiệm vụ hiện tại của cậu, dù
là nhiệm vụ gì - phải rồi, và thậm chí tôi sẽ còn hỗ trợ
cậu nữa.”

Frodo không trả lời. Cậu gần như sắp đầu hàng

mong muốn được giúp đỡ và chỉ bảo, được kể cho
người đàn ông trẻ tuổi mà nghiêm túc với những lời
lẽ khôn ngoan và đẹp đẽ này toàn bộ những gì trong
tâm trí cậu. Thế nhưng có thứ gì đó ngăn cậu lại. Trái
tim cậu nặng trĩu buồn phiền và sợ hãi: nếu cậu và
Sam thực sự là tất cả những người còn lại trong nhóm
Chín Bộ Hành, thì cậu là kẻ duy nhất nắm giữ bí mật
về mục đích của họ. Thà nghi ngờ không thỏa đáng
còn hơn hấp tấp trình báo. Khi nhìn Faramir và nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.