CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 556

“Cá, cá ngon. Rốt cục tên Mặt Trắng cũng khuất

mắt rồi, bảo bối ạ, phải rồi. Giờ bọn ta có thể yên tâm
ăn cá. Không, không yên thân, bảo bối à. Bởi Bảo
Bối mất rồi; phải, mất rồi. Hobbit bẩn thỉu, Hobbit
xấu xa. Bỏ bọn ta mà đi, gollum; và Bảo Bối cũng đi
rồi. Chỉ còn một mình Sméagol tội nghiệp. Không có
Bảo Bối. Bọn Người xấu xa, chúng sẽ lấy nó, ăn trộm
Bảo Bối của ta. Đồ trộm cắp. Bọn ta ghét chúng. Cá,
cá ngon. Khiến bọn ta khỏe. Khiến mắt sáng, ngón
tay chặt, phải rồi. Bóp cổ chúng, bảo bối à. Bóp cổ tất
cả bọn chúng, phải, nếu bọn ta có cơ hội. Cá ngon.
Cá ngon!”

Và cuộc độc thoại cứ diễn ra như vậy, gần như

cũng chẳng nghỉ ngơi như dòng thác, chỉ bị ngắt
quãng bởi tiếng chọp choẹp khe khẽ. Frodo rùng
mình lắng nghe vừa thương hại vừa ghê tởm. Cậu
mong nó ngừng lại, mong không bao giờ phải nghe
giọng nói đó nữa. Anborn cách không xa phía sau.
Cậu hoàn toàn có thể trườn trở lại bảo anh ta ra lệnh
cho các tiễn thủ nhả tên. Có lẽ họ sẽ đến được gần,
trong khi Gollum cứ mải nhồm nhoàm mà lơ là cảnh
giác. Chỉ cần một phát bắn trúng, là Frodo có thể rũ
bỏ được giọng nói khốn khổ đó mãi mãi. Nhưng
không, Gollum có quyền với cậu. Kẻ đầy tớ có quyền
vì đã phục dịch chủ nhân, dù là phục dịch trong sợ
hãi. Nếu không có Gollum, có lẽ họ đã sa lầy trong
Đầm Lầy Chết. Và không hiểu sao Frodo khá tin chắc
rằng Gandalf sẽ không mong muốn điều đó.

“Sméagol!” cậu khẽ gọi.

“Cá, cá ngon,” giọng nói cất lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.