CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 577

trôi nổi trên mặt biển mờ ảo, những đỉnh cao mờ và
chóp vỡ của những tòa tháp cổ trơ trọi và tăm tối.

Cậu quay về phía Gollum. “Ngươi có biết chúng

ta đang ở đâu không?” cậu hỏi.

“Có, Chủ Nhân à. Những nơi nguy hiểm. Đây là

con đường dẫn từ Tháp Mặt Trăng, Chủ Nhân à,
xuống tận thành phố đổ nát bên bờ Sông Cả. Thành
phố đổ nát, phải, vô cùng bẩn thỉu, đầy rẫy kẻ thù. Lẽ
ra chúng ta không nên nghe lời khuyên của Con
Người. Hobbit đã đi xa đường quá rồi. Giờ phải đi về
Đông, lên trên kia.” Gã khua cánh tay gầy guộc về
phía dãy núi mờ tối. “Và chúng ta không thể đi
đường này. Ôi không! Bọn người hung ác đi đường
này, từ Tháp xuống.”

Frodo nhìn xuống con đường. Ít nhất lúc này

chẳng có gì đi trên đó. Nó trông cô độc và hoang phế,
chạy xuống vùng đổ nát trống rỗng bên trong màn
sương mù. Thế nhưng bầu không khí lại phảng phất
một vẻ ma quái, như thể đúng là có những vật đang
đi qua đi lại mà mắt thường chẳng thấy được. Frodo
rùng mình khi nhìn lại một lần nữa những chóp nhọn
phía xa giờ đang chìm dần vào màn đêm, còn tiếng
nước chảy thì lạnh lẽo và hung tợn: tiếng nói của
Morgulduin, dòng suối ô nhiễm chảy đến từ Thung
Lũng Bóng Ma.

“Chúng ta sẽ làm gì đây?” cậu nói. “Chúng ta đã

đi rất lâu và rất xa. Chúng ta có nên tìm một chỗ nằm
kín đáo nào đó ở khu rừng đằng sau không?”

“Trốn trong đêm tối không hay đâu.” Gollum nói.

“Giờ Hobbit phải trốn ban ngày, phải, ban ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.