CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 598

qua. Cậu thậm chí còn hé ra một nụ cười dữ dội, giờ
đây cậu cảm thấy cũng rõ ràng như lúc trước vừa cảm
thấy điều ngược lại, rằng việc gì phải làm, thì cậu sẽ
phải làm, nếu có thể và rằng dù Faramir hay Aragorn
hay Elrond hay Galadriel hay Gandalf hay bất cứ ai
khác có biết về việc này hay không thì đấy cũng
không phải là mục đích. Cậu cầm lấy cây gậy bằng
một tay, còn tay kia nắm lọ nước. Khi nhìn thấy ánh
sáng trong veo đang tỏa qua kẽ ngón tay, cậu nhét nó
vào ngực áo và giữ nó áp vào trái tim. Rồi quay
người khỏi tòa thành Morgul, giờ không hơn gì một
quầng xám le lói phía bên kia vực thẳm tối tăm, cậu
chuẩn bị đi theo con đường dẫn lên trên.

Có vẻ như Gollum đã bò theo gờ đá mà lẩn vào

bóng đêm khi cổng Minas Morgul mở ra, bỏ lại hai
chàng Hobbit nằm đó. Lúc này gã mon men quay lại,
hai hàm răng đập vào nhau lộp cộp còn những ngón
tay thì bật răng rắc. “Ngu xuẩn! Ngờ nghệch!” gã rít
lên. “Khẩn trương nào! Họ chớ nghĩ nguy hiểm đã
qua. Chưa đâu. Khẩn trương nào!”

Họ không trả lời, chỉ theo gã trèo lên gờ đá cheo

leo. Cả hai bọn họ đều chẳng lấy gì làm thích thú,
nhất là sau khi đã đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy
khác; thế nhưng quãng trèo cũng không lâu. Chỉ chốc
lát con đường mòn dẫn đến một góc quành gấp nơi
mặt núi lại nhô ra, và tới đó nó đột nhiên đi vào một
khe đá hẹp. Họ đã đến cầu thang đầu tiên mà Gollum
nói tới. Màn đêm đã gần như buông kín, và họ chẳng
hề thấy gì ngoài tầm với tay; thế nhưng cách vài bộ ở
phía trên, đôi mắt Gollum lóe lên nhàn nhạt khi gã
quay về phía họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.