CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 610

“Rất có thể chính gã cũng chẳng thể đoán được,”

Frodo nói. “Và tôi không nghĩ gã chỉ có một âm mưu
đơn giản trong cái đầu mê muội của gã. Tôi nghĩ một
phần gã đang thực sự cố gắng cứu Bảo Bối khỏi tay
Kẻ Thù, đến chừng nào gã còn có thể. Bởi nếu Kẻ
Thù có được nó, đó cũng sẽ là thảm họa cuối cùng
của chính gã. Về phần còn lại, có lẽ gã chỉ muốn kéo
dài thời gian để chờ thời cơ.”

“Phải đấy, thằng Lủi và thằng Hủi, như tôi từng

nói trước đây,” Sam nói. “Nhưng càng đến gần vùng
đất của Kẻ thù, thằng Lủi sẽ càng trở nên giống thằng
Hủi hơn. Hãy ghi nhớ lời tôi: nếu chúng ta có bao giờ
đến được con đèo, gã sẽ không để chúng ta cầm thứ
bảo bối đó qua miệng thung lũng mà không gây ra
rắc rối nào đâu.”

“Chúng ta vẫn chưa đến đó mà,” Frodo nói.

“Chưa, nhưng tốt hơn là vẫn phải mở to mắt cho

đến lúc đó. Nếu chúng ta bị phát hiện đang nằm ngủ,
thằng Hủi sẽ hiện nguyên hình rất nhanh đấy. Nhưng
không có nghĩa là cậu không được an toàn nếu chợp
mắt một lúc, cậu chủ à. Nếu cậu nằm cạnh tôi, cậu sẽ
được an toàn. Tôi sẽ vui mừng được thấy cậu ngủ.
Tôi sẽ canh gác cho cậu; chừng nào cậu còn nằm
trong vòng tay tôi, chừng đó sẽ chẳng có ai mó máy
được vào cậu mà Sam của cậu không hay biết.”

“Ngủ!” Frodo nói rồi thở dài, như thể vừa nhìn

thấy ảo ảnh xanh mát giữa sa mạc. “Phải, ngay cả ở
đây tôi cũng có thể ngủ.”

“Vậy thì ngủ đi, cậu chủ! Hãy gối đầu lên lòng

tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.