CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 615

Lúc này có lẽ đúng là ban ngày, như Gollum nói,

nhưng hai chàng Hobbit chẳng nhận thấy nhiều khác
biệt, ngoại trừ bầu trời nặng nề phía trên bớt đen kịt,
mà trông giống một trần khói khổng lồ hơn; trong khi
đó thay cho thứ bóng đen dày đặc lúc nửa đêm, mà
thực tế vẫn còn đang lẩn khuất trong những kẽ nứt và
hầm hố, một màu xám nhập nhoạng bao phủ lên toàn
bộ thế giới đá xung quanh họ. Họ tiếp tục đi, Gollum
ở phía trước còn phía sau là hai chàng Hobbit giờ
sánh vai nhau, qua khe núi dài giữa các cột trụ đá tàn
tạ, dựng đứng ở cả hai bên như những bức tượng to
lớn hình thù méo mó. Chẳng hề nghe thấy âm thanh
nào. Cách một quãng phía trước, có lẽ khoảng một
dặm, là một bức tường xám khổng lồ, một đống đá
núi vĩ đại trồi lên cuối cùng. Họ càng đến gần nó
càng phát hiện ra sừng sững và tối sẫm, cho đến khi
vươn lên tít cao phía trên họ, chặn hết tầm mắt hướng
ra phía sau. Bóng đen đổ xuống dày đặc dưới chân
nó. Sam hít một hơi.

“Ặc! Cái mùi đó!” chú nói. “Mỗi lúc một nặng

hơn.”

Ngay sau đó họ đã vào trong vùng bóng đổ, và họ

nhìn thấy ở chính giữa có một miệng hang. “Đây là
đường bao,” Gollum khẽ nói. “Đây là cửa vào đường
hầm.” Gã không nói ra tên của nó: Torech Ungol,
Động Bà Nhện. Một mùi hôi thối từ bên trong tuôn
ra, không phải thứ mùi mục rữa bệnh hoạn trên
những bãi cỏ Murgol, mà là một mùi thối nồng nặc,
như thể có bao nhiêu thứ bẩn thỉu không gọi nổi tên
chứa đầy trong bóng tối bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.