CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: HAI TÒA THÁP (QUYỂN 2) - Trang 97

giải quyết những kẻ mới đến. Đột nhiên Merry và
Pippin nhận thấy giờ đây họ đã ở bên ngoài vòng vây
mà chưa cần phải động chân: chẳng còn gì chắn giữa
họ và con đường thoát nữa.

“Giờ,” Merry nói, “chỉ cần chân tay được cởi,

chúng ta đã có thể chạy đi rồi. Nhưng anh không thể
chạm tới nút buộc, mà cũng chẳng cắn được.”

“Không cần cố đâu,” Pippin nói. “Em đang định

nói với anh: Em đã lo xong việc cởi trói tay. Mấy
vòng dây này chỉ để ra vẻ thôi. Tốt hơn anh nên làm
một miếng lembas trước đã.”

Cậu tuột đoạn thừng khỏi cổ tay và móc ra một

gói nhỏ. Những chiếc bánh đã vỡ, nhưng vẫn tốt, vẫn
được gói trong lớp lá. Mỗi chàng Hobbit ăn lấy hai ba
mẩu bánh. Vị bánh mang lại cho họ ký ức về những
khuôn mặt đẹp đẽ, tiếng cười đùa, và những món ăn
ngon lành vào những ngày bình yên giờ đã cách xa.
Họ trầm ngâm ăn một chập lâu, ngồi trong bóng tối,
chẳng buồn để tâm đến những tiếng gào thét hay âm
thanh trận chiến ở gần đó. Pippin là người đầu tiên
trở về với thực tại.

“Chúng ta phải chuồn thôi,” cậu nói. “Nhưng đợi

một lát đã!” Thanh kiếm của Grishnákh nằm ngay
tầm tay cậu, nhưng quá nặng và vướng víu khó sử
dụng; nên cậu bò về phía trước, tìm thấy xác một tên
yêu tinh, rút từ bao kiếm của hắn ra một con dao dài
và sắc. Con dao giúp cậu cởi dây trói cho cả hai.

“Giờ thì đến lúc rồi!” cậu nói. “Khi nào nóng

người hơn một chút, có lẽ chúng ta sẽ lại có thể đứng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.