CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 127

bên dưới chúng ta; và đổ dầu lên trên. Và khi ta ra lệnh, hãy đâm đuốc vào.
Hãy làm đúng như thế và đừng nói gì với ta nữa. Vĩnh biệt!”

“Xin phép ngài, thưa chúa công!” Pippin nói, quay lưng và kinh

hoàng bỏ chạy khỏi ngôi nhà chết chóc. “Tội nghiệp Faramir!” cậu nghĩ.
“Mình phải tìm Gandalf. Tội nghiệp Faramir! Hiển nhiên là anh ấy cần
thuốc men hơn là nước mắt. Ôi, mình có thể tìm được Gandalf ở đâu bây
giờ? Ở đúng chỗ nào bận nhất, chắc vậy; và ông ấy sẽ chẳng có thời gian
dành cho người hấp hối hay kẻ điên.”

Tới cửa, cậu quay sang một người hầu vẫn còn đứng gác. “Chủ nhân

của các người đã lạc trí rồi,” cậu nói. “Đi chậm thôi! Đừng mang lửa vào
nơi này khi Faramir vẫn còn sống! Đừng làm gì cả cho tới khi Gandalf
đến!”

“Ai là chủ nhân Minas Tirith?” người kia trả lời. “Là Chúa thượng

Denethor hay Kẻ Lang Thang Áo Xám?”

“Kẻ Lang Thang Áo Xám hoặc không ai hết, có vẻ thế,” Pippin nói,

và chạy ngược lại lên con đường vòng vèo nhanh hết sức đôi chân mình,
lướt qua người canh cửa đang sửng sốt, qua cửa và chạy tiếp, cho tới khi
đến gần cổng Hoàng Thành. Lính gác cất tiếng chào khi cậu đi qua, và cậu
nhận ra giọng Beregond.

“Cậu đang chạy đi đâu thế, cậu Peregrin?” anh kêu lên.

“Tìm Mithrandir,” Pippin trả lời.

“Nhiệm vụ của đức Chúa Thành khẩn cấp và không nên bị tôi cản

trở,” Beregond nói; “nhưng nói nhanh cho tôi biết nào, nếu được: có chuyện
gì đang diễn ra? Chúa thượng đi đâu rồi? Tôi vừa vào ca gác, nhưng tôi
nghe được rằng người vừa đi qua đây tới Cửa Đóng, và người ta mang
Faramir đi trước người.”

“Phải,” Pippin đáp, “tới Phố Tĩnh Mịch.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.