CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 152

Nhưng Éomer nói với họ:

Quân sĩ chớ quá đà thương xót! Người là đấng oai hùng,
xứng thay hồi kết trời định đoạt. Gò mộ chừng đắp xong,
đàn bà con gái phần khan khóc. Phần ta là chiến tranh!

Nhưng chính chàng cũng khóc khi nói vậy. “Các kỵ sĩ của đức vua

hãy ở lại đây,” chàng nói, “và đưa thi thể người rời khỏi chiến trường trong
tôn kính, đừng để trận chiến giẫm đạp lên! Phải, cùng với tất cả những ai
dưới trướng người đã ngã xuống ở đây.” Và chàng nhìn những người đã hy
sinh, nhớ lại tên tuổi họ. Rồi đột ngột chàng thấy em gái Éowyn của mình
nằm đó, và nhận ra nàng. Trong khoảnh khắc chàng đứng đó như một người
bị tên bắn xuyên tim giữa tiếng thét gào; rồi gương mặt chàng trắng nhợt,
và cơn thịnh nộ băng giá dâng lên trong chàng, tới mức chàng không sao cất
nên lời một lúc lâu. Như có cơn mê choán lấy chàng.

“Éowyn, Éowyn,” cuối cùng chàng kêu lên. “Éowyn, tại sao em lại ở

đây? Chuyện điên rồ nào, trò quỷ thuật nào thế này? Chết, chết, chết! Cái
chết đón tất cả chúng ta!”

Và rồi không bàn bạc hay chờ đợi những người từ Kinh Thành tới

nơi, chàng thúc ngựa phi thẳng về hàng đầu đội quân lớn, và thổi tù và, kêu
to ra lệnh tấn công. Trên chiến trường vang vọng tiếng nói lanh lảnh của
chàng kêu gọi: “Chết! Phi đi, phi tới hoang tàn và hồi kết của thế giới!”

Và với mệnh lệnh ấy, đội quân bắt đầu chuyển động. Nhưng người

Rohirrim không hát nữa. Chết, họ thét lớn đồng thanh và khủng khiếp, và
tăng tốc như cơn triều lớn, trận chiến của họ tràn qua quanh nhà vua tử nạn,
gầm lên lao về phía Nam.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.