CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 187

kẻ cướp say mèm rúc trong mùi hôi thối, và lũ con đốn mạt lăn trên sàn
giữa lũ chó?
Anh chưa từng nghe những lời này trước đây sao? Saruman đã
nói đấy, thầy của Lưỡi Giun. Dù tôi không nghi ngờ rằng ở nhà mình, Lưỡi
Giun đã ngụy trang hàm ý đó trong những lời khôn khéo hơn. Bệ hạ, nếu
tình yêu mà em gái dành cho anh, và ý chí một lòng vì bổn phận của nàng,
không khiến nàng im lặng, thì có lẽ anh đã nghe chính những điều đó thoát
ra từ miệng nàng. Nhưng ai biết được nàng nói gì với bóng tối, khi có một
mình, trong những canh khuya cay đắng, nhìn cả cuộc đời mình dường như
co rút lại, và những bức tường khuê phòng siết chặt quanh mình, một cái
chuồng giam cầm con thú thêm hoang dã?”

Éomer im lặng quay nhìn em gái mình, như thể nghiền ngẫm lại về tất

cả những ngày họ từng sống bên nhau. Nhưng Aragorn nói: “Tôi cũng thấy
những gì anh thấy, Éomer. Giữa những vận hội tàn nhẫn của thế giới này,
trái tim người đàn ông ít có điều đau khổ nào cay đắng và hổ thẹn hơn là có
được tình yêu của một người phụ nữ đẹp đẽ và can đảm dường này mà lại
không thể đáp trả. Nỗi buồn và thương cảm đã theo tôi kể từ khi tôi bỏ lại
nàng tuyệt vọng ở Dunharg mà lên đường vào Lối Người Chết; và trên con
đường đó không nỗi sợ hãi nào thường trực như nỗi sợ về điều có thể xảy
đến với nàng. Thế nhưng, Éomer, tôi phải nói với anh rằng nàng yêu quý
anh thật tâm hơn tôi; vì anh là người nàng yêu thương và hiểu rõ, còn ở tôi,
nàng chỉ yêu một cái bóng và một ý tưởng: hy vọng về vinh quang và
những chiến tích lớn lao, và những miền đất xa lạ bên ngoài các cánh đồng
Rohan.

“Tôi có lẽ có quyền năng chữa lành thân thể nàng, và gọi nàng lại từ

thung lũng tối tăm. Nhưng nàng sẽ thức dậy đối diện với điều gì: hy vọng,
hay quên lãng, hay tuyệt vọng, tôi không biết. Và nếu là tuyệt vọng, nàng sẽ
chết, trừ phi gặp được những loại chữa trị khác mà tôi không thể trao nàng.
Than ôi! vì công trạng của nàng đã đặt nàng giữa những nữ hoàng vĩ đại.”

Rồi Aragorn khom người nhìn gương mặt nàng, và đúng thực nó

trắng nhợt như hoa huệ, lạnh như hơi giá, và rắn đanh như đá tạc. Nhưng
chàng cúi xuống hôn lên trán nàng, và dịu dàng lên tiếng gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.