CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 257

đấy! Nhưng nếu đã biết, thì đây đúng là thứ tôi trông đợi. Theo cảm nhận
thì những cái gai này phải dài đến cả bộ ấy; chúng đã đâm qua mọi thứ tôi
mặc. Ước gì tôi đã khoác cái áo giáp đó!”

“Áo giáp Orc chẳng ngăn được mấy cái gai này đâu,” Frodo nói.

“Thậm chí cả áo da cũng chẳng ích gì.”

Họ phải vật lộn trèo ra khỏi bụi cây. Những cái gai và mấu nhọn cứng

như dây thép và bấu chặt như móng vuốt. Cuối cùng, khi họ thoát ra được
thì áo choàng đã rách tươm.

“Giờ chúng ta đi xuống thôi, Sam,” Frodo thì thầm. “Nhanh chóng đi

xuống thung lũng, và rồi quay về phía Bắc, ngay khi chúng ta có thể.”

Ngày lại đang tới ở thế giới ngoài kia, và xa bên ngoài bóng tối

Mordor, Mặt Trời đang nhô lên qua rìa phía Đông Trung Địa; nhưng ở đây
cảnh vật vẫn tối đen như đêm. Ngọn Núi ngún khói âm ỉ, lửa trong lòng núi
tắt lịm. Ánh sáng gắt giờ phai dần trên những vách núi. Ngọn gió Đông vẫn
thổi không ngừng từ khi họ rời khỏi Ithilien giờ dường như đã lặng. Từ từ
và đau đớn, họ trèo xuống, mò mẫm, vấp váp, bò toài giữa những khối đá,
bụi gai và thân cây chết trong bóng tối như bưng, xuống tiếp rồi xuống tiếp
cho tới khi không thể đi xa hơn được nữa.

Cuối cùng họ dừng lại ngồi cạnh nhau, lưng dựa vào một tảng đá lớn.

Cả hai đều mướt mồ hôi. “Nếu chính Shagrat đưa cho tôi ly nước, tôi sẽ bắt
tay hắn,” Sam nói.

“Đừng nói như thế!” Frodo bảo. “Chỉ làm mọi chuyện càng tệ hơn

thôi” Rồi cậu duỗi mình, chóng mặt và mệt mỏi, không nói gì trong một
lúc. Cuối cùng cậu lại vật lộn đứng lên. Ngạc nhiên thay, cậu phát hiện Sam
đang ngủ. “Dậy đi, Sam!” cậu nói. “Đi thôi! Đã đến lúc chúng ta làm một
cuốc nữa rồi.”

Sam bò dậy. “Ôi trời!” chú nói. “Tôi hẳn đã ngủ quên mất. Đã lâu quá

rồi, cậu Frodo ạ, kể từ lần cuối tôi được ngủ ngon giấc, và mắt tôi cứ tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.