CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 284

hành rơi vào thời khắc hoàn toàn tuyệt vọng. Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi
họ trốn thoát khỏi lũ Orc, nhưng thời gian nằm lại sau họ như một giấc mơ
càng ngày càng đen tối. Trong suốt ngày cuối cùng này Frodo không nói gì
mà chỉ đi hơi cúi đầu, vấp váp, như thể cặp mắt cậu không còn nhìn thấy
đường dưới chân. Sam đoán rằng giữa tất cả những đau đớn của họ, cậu
mang nỗi đau lớn nhất, sức nặng ngày càng ghê gớm của chiếc Nhẫn, gánh
nặng trên thân thể và sự hành hạ trong tâm hồn. Sam lo lắng để ý thấy tay
trái cậu chủ thường đưa lên như thể để đỡ một cú đánh, hay để che cặp mắt
nhíu chặt khỏi Con Mắt kinh hoàng đang tìm cách nhìn vào chúng. Và đôi
lúc tay phải cậu nhích lên ngực, tóm chặt, và rồi chậm chạp, khi ý chí giành
lại quyền kiểm soát, nó lại buông xuống.

Giờ khi đêm đen quay trở lại, Frodo ngồi đó, đầu gục giữa hai gối,

đôi cánh tay thả lỏng mệt mỏi trên mặt đất, bàn tay giật giật yếu ớt. Sam
nhìn cậu, cho tới khi bóng tối bao phủ lên cả hai ngăn họ nhìn thấy nhau.
Chú không còn tìm được lời nào nói nữa; và chú quay về với những suy
nghĩ tăm tối của chính mình. Về phần chú, cho dù mệt mỏi và nằm dưới
bóng sợ hãi, chú vẫn còn lại một chút sức lực. Bánh lembas có một đặc tính
mà nếu không nhờ nó, họ hẳn đã nằm xuống đợi chết từ lâu. Nó không làm
thỏa mãn sự thèm khát, và lúc lúc tâm trí Sam lại tràn ngập ký ức về đồ ăn,
khao khát bánh mì và thịt bình thường. Dù vậy, thứ bánh mì đi đường của
tộc Tiên có một tác dụng sẽ càng gia tăng hiệu quả khi lữ khách chỉ dựa vào
nó chứ không dùng chung với thực phẩm khác. Nó nuôi dưỡng ý chí, và nó
tạo ra sức mạnh bền bỉ, giúp làm chủ gân cốt và tứ chi hơn hẳn khả năng
của người phàm tục. Nhưng giờ cần phải lập một quyết định mới. Họ không
thể đi theo con đường này lâu hơn được nữa; vì nó dẫn tiếp về phía Đông
vào Bóng Tối dày dặc, nhưng Ngọn Núi giờ sừng sững bên tay phải họ, gần
như thẳng về Nam, và họ phải quay về hướng đó. Tuy nhiên ở trước nó vẫn
còn một vùng đất rộng lớn ám tro, bốc khói và khô cằn.

“Nước nước!” Sam lẩm bẩm. Chú đã tằn tiện phần của mình và lưỡi

chú dường như sưng phồng trong cái miệng khát khô; thế nhưng dù chú có
cẩn thận đến mấy họ vẫn chỉ còn rất ít nước, có lẽ là nửa bình, và có lẽ còn
phải đi hàng ngày trời nữa. Số nước đó hẳn đã bị dùng cạn từ lâu, nếu họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.