CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 296

chẳng hơn cái bóng của một vật sống, một sinh vật giờ đây hoàn toàn bị hủy
hoại và đánh bại, nhưng vẫn tràn ngập dục vọng và cơn tức giận xấu xí; và
đứng trước mặt nó, rắn đanh, không còn biết đến thương hại, một dáng
người mặc trắng toát, nhưng trước ngực giữ một bánh xe lửa. Từ vòng lửa
vang lên giọng ra lệnh.

“Đi đi, và đừng làm phiền ta nữa! Nếu mi chạm vào ta lần nữa, chính

mi sẽ bị quẳng vào ngọn Lửa Định Mệnh.”

Hình thù lom khom lùi lại, nỗi kinh hoàng tràn ngập đôi mắt chớp lia

lịa, nhưng cũng đồng thời tràn ngập khát vọng không thể thỏa mãn.

Rồi ảo cảnh tan đi và Sam thấy Frodo đứng đó, tay áp trên ngực, hơi

thở sâu hổn hển, còn Gollum ở dưới chân cậu, khuỵu gối, hai tay xòe rộng
áp trên mặt đất.

“Cẩn thận!” Sam kêu lên. “Gã sắp nhảy lên đấy!” Chú bước tới trước,

kiếm chĩa ra. “Nhanh lên, cậu chủ!” chú hổn hển. “Đi tiếp đi! Đi tiếp đi!
Không có thời gian để mất đâu. Tôi sẽ giải quyết gã. Đi tiếp đi!”

Frodo nhìn chú như thể nhìn một người giờ đã ở cách xa. “Phải, tôi

phải đi tiếp,” cậu nói. “Vĩnh biệt, Sam! Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Trên Đỉnh Định Mệnh, định mệnh sẽ tới. Vĩnh biệt!” Cậu quay người đi
tiếp, bước chậm nhưng thẳng người, tiếp tục con đường dẫn lên cao.

* * *

“Rồi!” Sam nói. “Cuối cùng thì tao cũng có thể xử lý mày!” Chú nhảy

về phía trước, kiếm đã tuốt sẵn sàng chiến đấu. Nhưng Gollum không nhảy
lên. Gã ngã bẹp xuống đất rên rỉ.

“Đứng giết bọn ta,” gã khóc. “Đừng làm bọn ta đau bằng ssắt tàn ác

ghê tởm! Cho bọn ta ssống, phải, ssống thêm chút nữa thôi. Mất rồi! Bọn ta
mất rồi. Và khi Bảo Bối mất, bọn ta ssẽ chết, phải, chết thành cát bụi.” Gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.