Sam tới miệng cửa há hoác ngó vào. Trong đó nóng và tối, và tiếng
ầm ầm dưới sâu làm rung chuyển không gian. “Frodo! Cậu chủ!” chú gọi.
Không có tiếng trả lời. Trong khoảnh khắc chú đứng đó, tim đập thình thịch
với nỗi sợ điên cuồng, và rồi chú lao vào. Một cái bóng theo sau chú.
Đầu tiên chú không thấy gì hết. Trong khi cấp thiết, chú lại lấy cái lọ
của Galadriel ra, nhưng nó nhợt nhạt và lạnh lẽo trong bàn tay run rẩy của
chú và không ánh sáng nào chiếu vào bóng tối ngột ngạt. Chú đã vào tới trái
tim vương quốc của Sauron và những lò rèn mang quyền phép cổ xưa của
hắn, lớn lao nhất toàn Trung Địa; tất cả mọi quyền năng khác đều chịu
khuất phục ở đây. Chú sợ hãi bước vài bước do dự vào bóng tối, và rồi đột
nhiên một chớp sáng đỏ bùng lên giáng vào trần đen trên cao. Rồi Sam thấy
chú đang đứng ở trong một cái hang hoặc đường hầm dài xuyên vào giữa
chóp Núi cuồn cuộn khói. Nhưng chỉ cách một quãng ngắn trước mặt chú,
mặt sàn và cả hai bên vách bị chẻ ra thành một kẽ nứt lớn, từ dưới đó ánh
đỏ gắt phả lên, lúc bốc lên cao, lúc lại tàn lụi vào bóng tối; và từ đầu đến
cuối, sâu tít phía dưới, có tiếng rì rầm và sự khuấy động như thể những cỗ
máy lớn đang rùng rùng hoạt động.
Ánh sáng lại bùng lên, và ở đó bên bờ vực thẳm, ngay Khe Định
Mệnh, Frodo đứng lặng, tối sẫm trên nền sáng gắt, căng thẳng, đứng thẳng
nhưng bất động như thể đã hóa đá.
“Cậu chủ!” Sam kêu lên.
Và rồi Frodo cựa mình lên tiếng bằng giọng rõ ràng, thực sự rõ ràng
và hùng mạnh hơn bất cứ lúc nào Sam từng nghe cậu nói, tiếng nói vượt lên
trên nhịp đập và cơn quằn quại của Đỉnh Định Mệnh, vang vọng trên trần
và vách đá.
“Ta đã đến,” cậu nói. “Nhưng giờ ta không chọn làm điều đã khiến ta
đến đây. Ta sẽ không làm việc này. Chiếc Nhẫn là của ta!” Và đột ngột, khi
đeo nó vào ngón tay, cậu biến mất tăm trước mặt Sam. Sam hít mạnh,
nhưng chú không có cơ hội kêu lên, vì đúng lúc đó nhiều chuyện xảy ra
cùng lúc.