CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 355

“Vậy thì rời khỏi ông ta đi!” Gandalf nói.

Nhưng Lưỡi Giun chỉ liếc đôi mắt mờ đục đầy sợ hãi về phía Gandalf,

rồi vội lê bước đằng sau Saruman. Khi cặp bài trùng khốn nạn này sắp đi
qua đoàn người, chúng đến chỗ những người Hobbit, và Saruman dừng lại
trừng trừng nhìn họ; nhưng họ nhìn lão thương hại.

“Vậy là các ngươi cũng đến mà thích thú hả hê phải không, mấy

thằng oắt con?” lão nói. “Các ngươi không thèm biết một kẻ ăn xin thiếu
thứ gì, phải không? Vì các ngươi có tất cả những gì các ngươi muốn, đồ ăn
và quần áo đẹp, lá cỏ ngon lành nhồi vào tẩu. À phải, ta biết! Ta biết nó lấy
từ đâu. Ngươi sẽ không cho kẻ ăn xin miếng thuốc lá nào, phải không?”

“Tôi sẽ cho, nếu tôi có,” Frodo nói.

“Ông có thể lấy chỗ tôi còn,” Merry nói, “nếu ông đợi một chút.” Cậu

xuống ngựa tìm trong cái túi treo ở yên. Rồi cậu trao cho Saruman một túi
da nhỏ. “Cứ lấy hết chỗ còn lại đi,” cậu nói. “Ông cứ thoải mái lấy; nó vốn
nằm trong đống đồ trôi nổi ở Isengard.”

“Của ta, của ta, đúng là vậy và đã được mua với giá cao!” Saruman

kêu lên, nắm chặt túi da. “Đây chỉ là trả lại cho có lệ; vì các ngươi đã lấy
nhiều hơn, ta dám thề. Tuy nhiên một kẻ ăn mày vẫn phải biết ơn nếu tên kẻ
cắp trả lại cho hắn dù là miếng ăn của hắn. Hừ, sẽ đáng đời các ngươi khi
trở về nhà, nếu thấy mọi thứ ở Tổng Nam không được như các ngươi muốn.
Cầu cho vùng đất các ngươi còn thiếu lá dài lâu!”

“Cảm ơn!” Merry nói. “Nếu thế tôi sẽ lấy túi của tôi lại, nó không

phải của ông và đã đi cùng tôi lâu rồi. Ông đi mà lấy giẻ của ông bọc lại.”

“Kẻ cắp đáng gặp kẻ trộm,” Saruman nói, và quay lưng lại Merry, đá

Lưỡi Giun một cái rồi bỏ đi về phía rừng.

“Chậc, hay đấy!” Pippin nói. “Kẻ cắp cơ đấy! Thế chúng ta đi phàn

nàn với ai vì bị phục kích, rồi bị thương và bị Orc kéo qua khắp cả Rohan?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.