CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 108

Anh có trông thấy cô không? Anh có điên dại thực không? Anh có biết

cô ở đó không?

Họ chưa bao giờ ngượng ngập vì thân thể nhau, nhưng họ chưa bao giờ

đủ lớn cùng nhau để hiểu ngượng ngùng là gì.

Lúc này họ là thế. Họ đủ lớn rồi.

Già dặn.

Tuổi có thể chết được rồi.

Cái chữ già dặn ấy nghe thật buồn cười, Rahel ngẫm nghĩ, và cô tự nhủ:

Già dặn.


Rahel đứng bên cửa buồng tắm. Hông cô hẹp (“Bảo cô ấy cần phải mổ

lấy con ra!”, một bác sĩ sản khoa say rượu đã nói với chồng cô lúc họ đang
đợi đổ xăng tại một trạm xăng dầu). Một con thạch sùng trên chiếc bản đồ
in trên chiếc áo sơ mi ngắn tay phai mầu của cô. Mớ tóc dài, ngang ngược
của cô, lấp lánh mầu thuốc nhuộm đỏ thẫm, thả xuống tấm lưng nhỏ nhắn.
Viên kim cương trên lỗ mũi cô ngời sáng. Thỉnh thoảng cô mới đeo. Còn
thỉnh thoảng không đeo. Một chiếc lắc mỏng bằng vàng, chạm hình đầu rắn,
lấp lánh như một còng ánh sáng mầu da cam quanh cổ tay cô. Những con
rắn mảnh dẻ thì thầm với nhau, đầu ghé đầu. Đánh ra từ chiếc nhẫn cưới
của mẹ. Nó tuột xuống, làm cánh tay gầy, xương xẩu của cô trở nên mềm
mại.

Mới nhìn thoáng, trông cô có vẻ giống mẹ như lột. Đôi gò má cáo. Lúm

đồng tiền xoáy sâu khi cô mỉm cười. Nhưng cô cao hơn, rắn rỏi hơn, sắc sảo
hơn, góc cạnh hơn Ammu. Có lẽ người nào thích vẻ tròn trặn, mềm mại của
phụ nữ sẽ thấy cô kém đáng yêu. Chỉ có cặp mắt là đẹp mê hồn, không ai
chối cãi được. To. Sáng rực. Nhấn chìm người khác, như Larry McCaslin đã
nói khi khám phá ra giá trị của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.