Sàn nhà sạch bong, tường trắng tinh. Tủ áo đóng chặt. Giầy xếp gọn gàng.
Thùng rác sạch trơn.
Sự sạch sẽ trong phòng là dấu hiệu tốt lành duy nhất tỏ rõ ý thức tự giác
của Estha. Nó là một giả định mờ nhạt, độc nhất rằng có lẽ Estha có một Ý
đồ về Cuộc sống. Chỉ có điều anh không hề sẵn lòng rỉ tai người nào mà
thôi. Trên tường cạnh cửa sổ, một cái bàn là đặt trên giá. Một chồng quần
áo nhầu gấp lại, đang đợi là.
Sự im lặng lơ lửng trong không khí giống như một sự hoài phí bí ẩn.
Những bóng ma khủng khiếp của những thứ đồ chơi không - thể -
quênom lại trên các cánh của chiếc quạt trần. Một cái sung cao su. Một con
Koala Qantas (cô Mitten cho), cặp mắt đã long. Một con ngỗng có thể bơm
phồng lên (đã cháy vì điếu thuốc lá của viên cảnh sát). Hai cái bút bi, trong
có những chiếc xe buýt London mầu đỏ và các góc phố chạy lên chạy
xuống.
Estha vặn vòi, nước chảy vào một cái xô nhựa. Anh cởi quần áo trong
phòng tắm mờ mờ. Anh lột cái quần jean ướt sũng ra. Cứng đờ. Mầu xanh
sẫm. Rất khó cởi. Anh kéo tuột chiếc sơ mi cộc tay mầu dâu qua đầu, anh
mịn màng, mảnh dẻ, bắp thịt lẳn. Anh không nghe thấy tiếng em gái bên
cửa.
Rahel ngắm cái bụng anh thót lại, lồng ngực phồng lên khi chiếc áo sơ
mi ướt tuột khỏi đầu, để lộ làn da ướt mầu mật ong. Bộ mặt anh, cái cổ và
yết hầu trên cổ thẫm mầu hơn những chỗ khác trên người. Cánh tay Estha
hằn lên hai mầu rõ rệt. Nơi tay áo che phủ, mầu nhạt hơn. Một người đàn
ông da nâu sẫm trong bộ quần áo mầu mật ong. Mầu sôcôla pha lẫn mầu cà
phê. Gò má cao và cặp mắt sục sạo. Một ngư dân trong một phòng tắm lát
gạch men trắng, với bao điều bí mật của biển khơi trong mắt.