CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 320

15.

NGÃ TƯ


Lúc đó đã quá nửa đêm. Dòng sông dâng lên, làn nước cuộn băng băng

và đen thẫm, uốn lượn ra biển, mang trong lòng màn đêm u ám, một cái lá
dừa như răng lược, một phần cái hàng rào rơm rạ và bao thứ quà tặng khác
mà ngọn gió đã đem đến cho nó.

Trong lúc đó, mưa nhẹ dần thành mưa phùn rồi tạnh hẳn. Ngọn gió

britzơ làm nước rụng khỏi cây và trong chốc lát, chỉ có mưa dưới tán các
cây, nơi trước kia đã từng có một túp lều.

Mặt trăng ốm yếu, mọng nước lọc qua những đám mây và soi tỏ một

chàng trai ngồi ở bậc trên cùng của mười ba bậc đá dẫn xuống nước. Anh
ngồi im lìm, ướt đẫm. Rất trẻ trung. Lát sau anh đứng dậy, cởi chiếc mundu
trắng đang mặc, vắt nước và quấn quanh đầu như một chiếc khăn xếp. Trần
truồng, anh bước theo mười ba bậc đá xuống nước và xuống nữa, cho đến
lúc dòng sông tràn ngập đến ngực anh. Lúc đó anh bắt đầu bơi, bơi rất thoải
mái và khoẻ khoắn, vươn thẳng đến chỗ dòng nước chảy nhanh và chắc
chắn, nơi Sâu Thực sự. Dòng sông ánh trăng đổ trên đôi tay đang bơi của
anh giống như những cánh tay bằng bạc. Chỉ mấy phút,tới ngã tư. Khi sang
đến bên kia sông, anh nhô lên, lấp lánh và bước lên bờ, đen như đêm tối vây
quanh anh, đen như làn nước anh vừa bơi qua.

Anh bước lên con đường nhỏ xuyên qua đầm lầy, đến Ngôi nhà Lịch sử.

Anh không để lại gợn sóng trong nước.

Không để lại vết chân trên bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.