CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 324

Estha cố túm được một cành cây thấp xoà xuống mặt nước. Em nhô lên,

nhìn xuyên bóng tối xem có thể thấy con thuyền đâu không.

- Anh chẳng nhìn thấy gì hết. Nó mất rồi.


Rahel, người đầy bùn loãng, leo lên bờ và chìa tay kéo Estha khỏi mặt

nước. Mất mấy phút để thở và hiểu ra chuyện mất thuyền. Tiếc vì nó đã trôi
qua.

- Hỏng hết thức ăn mất - Rahel nói với Sophie Mol và chỉ thấy im lặng.

Một sự im lặng đang cuồn cuộn chảy, cá đang bơi.

- Sophie Mol? - em thì thào với dòng sông cuồn cuộn - Chúng tôi ở đây!

Ở đây! Gần cái cây Illimba!

Không có tiếng trả lời.

Trong tim Rahel, con ngài của Pappachi xoè đôi cánh ảm đạm.

Xoè ra.

Cụp vào.

Nhấc chân.

Lên.

Xuống.


Chúng chạy dọc bờ sông, gọi ầm ĩ. Nhưng Sophie Mol đã mất rồi. Đã bị

cuốn trên con đường câm lặng. Xanh xám. Có cá trong đó. Có cả bầu trời
và những cái cây trong đó. Và b đêm, có cả những mảnh trăng vàng tan vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.