CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 91

Ở phòng bên cạnh, Baby Kochamma nghe thấy tiếng ồn ào và đến, thấy

mọi sự xảy ra. Bà thấy Nỗi sầu khổ và Phiền muộn, trong thâm tâm bà hả
hê.

Bà nói (trong nhiều câu khác):

- Làm sao con ấy có thể chịu được cái mùi đó? Chị có chú ý cái bọn

Paravan ấy có cái mùi thật đặc biệt không?

Bà rùng mình rất kịch, giống một đứa bé bị buộc phải ăn rau bina. Bà

thích mùi của một thầy tu dòng Tên người Ailen hơn cái mùi đặc biệt của
Paravan kia.

Thích hơn nhiều. Rất nhiều.


Velutha, Vellya Paapen và Kuttapen sống trong một túp lều nhỏ bằng đá

ong, phía dưới sông từ Ngôi nhà Ayemenem. Esthapen và Rahel chỉ chạy
xuyên đám dừa mất độ ba phút. Chúng cùng Ammu đến Ayemenem lúc
chúng còn quá nhỏ nên không nhớ Velutha lúc anh bỏ đi. Nhưng trong
những tháng từ khi anh trở về, chúng đủ lớn để thành những người bạn thân
nhất. Chúng bị cấm đến thăm túp lều này, nhưng chúng cứ đến. Chúng ngồi
với anh hàng giờ, ngồi xổm - gù lưng như những dấu chấm hỏi trên đống vỏ
bào - và băn khoăn không biết vì sao anh luôn biết những hình thù mềm mại
ẩn trong gỗ cho chúng. Chúng mê thích thấy mảnh gỗ trong bàn tay Valutha
dường như mềm đi và uốn được như nhựa dẻo. Anh dạy chúng sử dụng cái
bào. Túp lều của anh (trong những ngày đẹp trời) tỏa mùi vỏ bào tươi và
mặt trời. Mùi cá hồng nấu cari với me. Estha thấy món cari cá này ngon
nhất trên đời.

Chính Velutha làm cho Rahel một cần câu may mắn nhất và dạy Estha

cùng Rahel câu cá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.