Trong khi thằng Cu ngẩn ra vì bất ngờ và vì sung sướng, nhỏ Hà đột ngột
thò tay ra nắm tay nó, bất chấp ông an ninh và bà kế hoạch đầu tư đang nhìn
chằm chằm, thỏ thẻ bằng giọng êm như gió:
- Anh đừng giận tôi nữa nhé, anh Cu!
Cử chỉ bất ngờ của cô bé khiến đầu cổ thằng Cu nóng ran. Nó không bao
giờ ngờ có ngày nhỏ Hà cầm tay nó, ngay cả trong những giấc mơ táo bạo
nhất. Nó có cảm giác nó đang đút tay vào ổ điện. Tay nó tê tê, giần giật và sức
nóng lan từ các đầu ngón tay lên tận óc. Con gái thành phố dạn dĩ ghê! Nó
nghĩ, và giống như đang bị điện giật thật, tay nó đờ ra như gỗ, nằm bất tỉnh
trong tay nhỏ Hà. Nhưng giá như có thể cựa quậy được, nó vẫn muốn mãi mãi
được chôn tay nó trong bàn tay êm ái đó.
Nhỏ Hà không nghe thằng Cu ừ hử gì, tưởng thằng này còn giận mình, lại
nói (lại bạo dạn kiểu thành phố):
- Anh nói anh hết giận tôi, tôi mới buông tay anh ra.
- Nói đi chú bé! – Ông an ninh hắng giọng, nụ cười tinh quái thấp thoáng
trôi qua hàng ria mép – Nói đi, rồi chúng ta ra ngoài kia! Hay chú mày không
muốn cô bé thả tay ra!
Câu nói trêu của ông an ninh có giá trị ngang một cái véo tai.
- Ờ… ờ… tôi hết giận rồi! – Thằng Cu sực tỉnh, lắp bắp, thực ra nó định
nói “Tôi có giận bạn hồi nào đâu” nhưng chợt nhớ mình quả có giận thật
(không những giận mà còn định bới móc tật xấu của con nhỏ này cho bõ ghét)
nó đành bối rối thú thật.
Nhỏ Hà buông tay chú nhóc, cười hì hì:
- Anh không giận tôi, mai mốt chú heo của anh lại đi lạc nữa, tôi hứa sẽ
tìm phụ cho anh.
Nàng Đeo Nơ lặng lẽ chứng kiến màn làm hòa giữa cô chủ nhỏ và chú bé
hàng xóm, đến lúc thấy mình không thể ra vẻ một nàng heo vô tâm được nữa.